Thích bài này? Bài trướcBài sau

★ Pum Nguyễn ★

Sun May 26, 2013 7:28 am

#1

★ Pum Nguyễn ★

★ Pum Nguyễn ★

417
467
618
25/04/2013
29
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 417
G-Point : 467
Liked : 618
Tham gia : 25/04/2013
Tuổi : 29
Linh Miêu Phần cuối EmptyLinh Miêu Phần cuối

Dĩ nhiên là chẳng có ai trả lời, nhưng bà Thuỷ vẫn lặp lại câu hỏi:

- Có ai ở đây không, kể cả người không phải là chủ ngôi nhà?

Sau khi yên chí là không có người, bà mới bước tới phía tận cùng chiều dài ngôi nhà và đưa tay lay nhẹ vào chỗ vách ván đã cũ, chứng tỏ bà đã khá quen thuộc với ngôi nhà.

Sau mấy lần lay, bỗng dưng một miếng ván long ra để lộ một khe hở lớn. Bà Bích Thuỷ reo lên:

- Nó vẫn còn đây!

Bà kéo ra một chiếc hộp gỗ đã phủ đầy rêu mốc, nhưng vẫn ôm nó vào lòng bằng cử chỉ trìu mến lạ thường.

- Vậy mà mình cứ tưởng nhà đã bị phá và người ta đã đốt nó đi rồi!

Ôm chiếc hộp đến chỗ có ánh sáng trời rọi vào, bà Thuỷ nhắm mắt lại, vừa nhẹ nhàng mở nó ra.

Trong đầu bà mường tượng lọn tóc dài óng mượt mà chính bà đã cắt mái tóc thề của mình và đặt vào đó trước ngày đi lấy chồng và hầu như quên hẳn kỷ vật đó.

Nhưng khi bà mở mắt ra thì thay vì thấy lọn tóc, trong hộp lại là một bộ xương khô của... một con vật nhỏ nhắn giống như xương mèo!

- Trời ơi!

Bà Bích Thuỷ rụng rời tay chân, nhưng chẳng hiểu sao cái hộp trên tay bà vẫn không rớt xuống sàn. Rồi bỗng dưng bà nghe như bên tai có tiếng kêu khẽ "meo meo". Cho đến lúc đó thì bà ngã phịch xuống và ngất đi...

° ° °

Việc mẹ mình đột nhiên mất tích khiến cho Nhơn lo lắng vô cùng. Anh hỏi mãi thì Tám Thể mới tiết lộ:

- Bữa đó bà nhốt ông pháp sư trong phòng chứ không phải con mèo. Nhưng chẳng hiểu sao khi cậu mở cửa ra lại thấy con mèo ở trong đó, còn ông kia thì biến mất? Cậu có thấy lạ không?

Nhơn nhớ lại con mèo đen, anh ngờ ngợ:

- Hình như con mèo này nó sao đó. Nhà mình có con nào như vậy không?

- Dạ không, bà và cậu đều không thích mèo, chó, nên tụi này cũng đâu dám nuôi. Mà cũng lạ, sau bữa đó rồi không thấy con mèo ấy đâu nữa?

Nhơn còn đang hoang mang thì chợt nghe có tiếng gọi cửa. Anh bảo Tám Thể:

- Chị ra coi ai. Nếu người lạ thì đừng cho vào, nói nhà đi vắng hết.

Tám Thể bước ra một lát trở vào báo:

- Dạ, đúng là người lạ, nhưng anh ta nói biết cậu và cần gặp để gửi trả lại cái gì đó.

Nhơn cau mày:

- Ai vậy?

Một anh chàng đạp xích lô, nói tên là... là gì đó tôi quên rồi. Anh ra trông có vẻ lương thiện.

Nhơn chợt nhớ, anh kêu lên:

- Anh chàng chở nạn nhân đi bệnh viện!

Tám Thể quá đỗi ngạc nhiên:

- Chở ai đi bệnh viện hả cậu?

Nhơn nói nhanh:

- Ra mở cửa mời anh ta vào!

Nhơn nhớ lại chuyện hôm đó mà hơi lo. Chẳng biết nạn nhân nhờ anh ta chở đi bệnh viện ra sao rồi, mà tại sao anh ta lại biết nhà mình?

- Dạ, khách vào rồi cậu Hai.

Nhơn quay lại và nhận ra anh chàng đạp xích lô. Anh chàng kia cũng reo lên:

- Tôi cứ tưởng là không thể gặp lại cậu được! Tìm cầu may mà gặp...

- Sao, anh tìm tôi chắc không liên quan tới chuyện bữa đó chứ? Thật ra người mà tôi nhờ anh chở chỉ là...

Anh chàng mau miệng:

- Cậu cứ gọi tôi là Ba Gà tôi chạy xích lô này đã gần chục năm, chưa thấy ai trả một cuốc xe đạp non cây số mà bằng chạy đoạn đường chục cây số như cậu! Tôi tới để trả lại cậu tiền dư.

Nhơn xua tay:

- Không, đó là công của anh, bởi anh xứng đáng được nhận như vậy.

Anh chàng nói một câu quá bất ngờ với Nhơn:

- Thật ra bữa đó tôi có chở nạn nhân nào đâu. Đó chỉ là... một con mèo!

Nhơn trố mắt kinh ngạc:

- Anh nói gì? Chính là một anh chàng tôi tình cờ bắt gặp trong ngôi nhà hoang mà?

Ba Gà thật thà:

- Chở anh ta tới bệnh viện thật, nhưng vừa tới nơi thì anh ta biến mất, chỉ còn lại trên xe là một con mèo mun! Nhưng con mèo sau đó cũng biến mất. Tôi hoang mang hết sức, đứng chờ cậu một lúc lâu mới đạp xe về nhà. Chiều lại, trong lúc dọn nệm xe tôi mới phát hiện có vật này rơi trên nệm. Ban đầu tôi không nghĩ là của anh chàng bị ngất kia, vì vật này là của nữ. Nhưng sau đó suy nghĩ kỹ tôi dám chắc là của anh ta hay là của... con mèo gì đó, bởi suốt buổi sáng trước khi gặp cậu nhờ chở thì tôi đâu có chở ai.

Nhơn tiếp nhận một cây trâm cài tóc của phụ nữ làm bằng xương hay ngà gì đó, anh nói ngay:

- Vật này không phải của tôi, cũng chẳng biết của ai, nhưng do anh nhặt được thì anh cứ giữ lại mà xài, đưa tôi làm gì.

Anh chàng xua tay:

- Tôi không xài được cái này! Vả lại hồi tối qua tôi nằm chiêm bao thấy có ai đó kêu tên tôi, bảo tôi đem cây trâm này đến trả cho chủ của nó, lại chỉ đúng địa chỉ nhà này. Họ còn nói cứ tới hỏi bà Bích Thuỷ thì ắt có người nhận!

Nhơn giật mình:

- Bà Bích Thuỷ? Sao biết tên mẹ tôi?

Ba Gà mừng rơn:

- Vậy ra bà Bích Thuỷ là mẹ của cậu sao? Hèn chi trên cây trâm có khắc mấy chữ tên đó...

Nhơn nhìn lên cán cây trâm và quả nhiên ở đó có khắc hai chữ Bích Thuỷ còn rất rõ nét.

- Trời ơi, sao lại...

Nhơn cứ thừ người ra, trong lúc Ba Gà nói huyên thuyên:

- Không ngờ chiêm bao mà y như thật! Lúc đầu tôi chưa tính đi tìm, nhưng sáng nay khi leo lên xe, thay vì đạp đi kiếm ăn trước rồi mới tìm sau, nhưng chẳng hiểu thế nào, tôi cứ cắm đầu đạp và xe... tự nhiên tới đúng nhà này, y như có người dẫn đường.

Nhơn mân mê chiếc trâm mãi, anh nói thầm:

- Sao lại có chuyện này?

Anh đột nhiên hỏi:

- Từ mấy ngày trước đó anh có chở người nào là phụ nữ tuổi trung niên không?

Ba Gà cười:

- Phụ nữ di xe thì ngày nào không có. Nhưng chiều nào về nhà tôi cũng giũ nệm xe rất kỹ, đâu để sót vật gì trên xe. Tôi chắc chắn vật này thuộc một là cái xác biết chạy mà cậu nhờ tôi chở, hai là của... con mèo mun!

Nói xong anh ta chào Nhơn:

- Xin kiếu cậu Hai, tôi đi kiếm ăn. Dẫu sao thì tôi cũng nhẹ cả người khi trả lại chiếc trâm này. Thú thật với cậu mấy bữa nay tôi cứ bồn chồn, ray rứt hoài trong người. Không biết có phải do giữ vật này hay không nữa.

Nhơn giữ anh ta lại:

- Anh đã tới đây tồi, tôi muốn cám ơn anh và xin gửi anh chút chi phí.

Nhơn móc tiền định đưa cho anh ta, nhưng Ba Gà xua tay:

- Tôi tới là để giao lại vật không phải của mình, chứ đâu dám nhận tiền công.

Anh ta đi nhanh ra cổng, mặc cho Nhơn gọi theo mấy lần. Còn lại một mình, Nhơn cứ nhìn cây trâm. Thật ra do lời anh chàng đạp xích lô kể và qua cái tên khắc trên thân trâm, chứ thật ra từ nào đến giờ Nhơn có thấy mẹ mình cài trâm trên đầu bao giờ đâu? Hay là của bà thời con gái? Mà như thế thì tại sao lại rơi trên xích lô?

Bao nhiêu câu hỏi cứ vang lên trong đầu khiến Nhơn vô cùng bối rối. Trong lúc anh còn chưa biết làm sao, bởi điều quan trọng nhất lúc này là sự có mặt của mẹ mình thì bà vẫn bặt vô âm tín.

Tám Thể thập thò muốn nói gì đó, nhưng thấy Nhơn cứ đăm chiêu nhìn đi đâu đâu, nên phải một lúc chị mới dám lên tiếng:

- Thưa cậu Hai, có ông pháp sư...

Đang rối lại bực mình, nên Nhơn quát lớn:

- Đuổi ông ta đi!

- Nhưng thưa cậu, ông ấy...

Hoàng Vệ bước vào phòng khách, ông từ tốn nói:

- Cậu có đuổi thì cũng để tôi nói hết đã, rồi tôi sẽ đi. Bởi giờ đây chuyện cứu người với tôi còn quan trọng hơn...

Nhơn hỏi nhát gừng:

- Ông cần gì?

- Cậu cần tôi thì đúng hơn!

Ông ta tự nhiên ngồi xuống ghế, đồng thời đặt chiếc hộp gỗ lên bàn, vừa chỉ tay, bảo:

- Đích thân cậu mở vật này ra đi, như thế sẽ có lợi cho mẹ cậu và cả bản thân cậu nữa.

Nhơn chưa hiểu chuyện gì nên tỏ vẻ khó chịu:

- Tư cách gì ông sai bảo tôi làm chuyện này chuyện nọ vậy?

Ông Hoàng Vệ vẫn không phật lòng:

- Tôi hỏi lại, cậu có muốn muốn cứu mẹ cậu không?

Bấy giờ Nhơn mới giật mình:

- Mẹ tôi làm sao?

- Cậu cứ đặt tay lên hộp, rồi chờ cậu kia nữa. Cả hai cùng giở nắp hộp ra một lượt.

Nhơn chưa hiểu "cậu kia" là ai thì đã thấy Ba Gà từ từ bước vào. Ông Hoàng Vệ giục anh ta:

- Cậu mau tới cạnh cậu Hai và làm đúng theo lời tôi đã dặn hồi nãy ngoài cổng.

Chờ cho Nhơn và Ba Gà cùng đặt tay lên nắp hộp xong, ông Hoàng Vệ hô một tiếng lớn:

- Lên!

Lúc ấy cả Nhơn và Ba Cà chưa ai kịp làm động tác gì thì nắp hộp đã bật ra, vừa lúc từ trong đó một con mèo mun nhảy ra, nhắm thẳng chỗ ông pháp sư mà lao tới. Thuận tay, ông Hoàng Vệ dễ dàng chụp nó trong tay và thở phào:

- Xong rồi!

Ông quay sang Nhơn, ông nói giọng thân tình:

- Cậu không biết nên gay gắt với tôi thôi, chứ thật ra tôi chỉ muốn giúp cậu và bà Bích Thuỷ thôi. Mà cậu có biết tại sao tôi làm vậy không?

- Ông với mẹ tôi...?

Hoàng Vệ lắc đầu:

- Ý cậu muốn nói tôi và mẹ cậu có quan hệ tình cảm chứ gì? Hoàn toàn sai! Tôi là người theo một thứ tôn giáo riêng, không thể quan hệ nam nữ được. Kể cả tiền tài tôi cũng không cần, bởi tôi không phải người lệ thuộc vào đồng tiền. Nói tóm lại, tôi đang sống sung túc. Tôi giúp mẹ con cậu chỉ vì... con mèo này đây!

Ông ta nắm con mèo mun đưa lên cao và bất thần ném mạnh nó xuống đất. Con mèo chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi nằm im. Lúc này ông Hoàng Vệ mới cúi

xuống nhặt nó lên trong tình trạng con mèo đã chết hoàn toàn. Ông nhẹ nhàng đặt nó vào trong chiếc hộp và bảo với Nhơn:

- Bây giờ cậu có thể nhờ cậu đạp xích lô này chở cậu tới chỗ bà mẹ cậu và đưa bà ấy về. Nhanh lên kẻo bà bị lạnh.

- Còn ông? - Nhơn ngập ngừng hỏi.

Ông Hoàng Vệ nói thêm trước khi bước ra ngoài:

- Tôi và ba cậu trước đây là bạn với nhau. Nhiều năm tôi sống ở Hồng Kông không về đây nên cậu chưa từng gặp. Tôi biết mẹ cậu gặp phải một việc mà người ta gọi là linh miêu ám, nên tôi về đây giúp.

Nhơn ngạc nhiên:

- Linh miêu là gì?

- Là con mèo bị vong hồn người cõi âm nhập. Con mèo này vốn trước đây vô tình nhảy qua thi thể một chàng trai mới vừa chết nên chàng trai ấy nhập vào nó. Mà chàng trai ấy lại chính là... người yêu cũ của mẹ cậu!

Nhơn sững sờ:

- Ông nói vậy là sao?

- Chuyện này rồi mẹ cậu sẽ kể cho mà nghe. Đây là mối tình thời con gái của mẹ cậu, tức trước ngày bà lấy ba cậu. Nhưng do chàng trai ấy khi hay tin mẹ cậu đi lấy chồng thì tự tử chết, hồn phách nhập vào con mèo mun và cứ đeo đẳng theo mẹ cậu hoài, nhất là từ khi ba cậu qua đời thì nó lại càng ám dữ, như muốn bắt mẹ cậu đi theo nó! Cũng may, trong nhà này có cậu là người có cái vong khắc với linh miêu, cộng thêm anh chàng đạp xe này một cách tình cờ lại giúp thêm một tay, nên cuối cùng con linh miêu đã phải chịu phép.

Ông quay sang anh chàng đạp xích lô Ba Gà:

- Thay mặt vợ người bạn tôi, bà Bích Thuỷ và cậu chủ nhỏ đây, côi xin cám ơn cậu nhiều. Từ nay có lẽ bà Bích Thuỷ mỗi khi đi đâu chỉ nên nhờ cậu chở đi là an toàn...

Ông siết chặt tay Nhơn:

- Cậu thoát nạn rồi. Từ nay cố lo cho sức khoẻ mẹ cậu hơn.

Lão ta bước ra ngoài và không quên nhắc:

- Cậu Nhơn nên đi ngay đi, ngôi nhà đó không an toàn đâu!

Đợi ông ta đi rồi, Nhơn giục:

- Anh để xích lô ở đó, tôi chở anh bằng xe hơi, để anh tiếp tôi đỡ mẹ tôi về đây.

Hai người đi nhanh tới chỗ ngôi nhà hoang. Vừa mở cửa ra đã thấy bà Bích Thuỷ ngồi co ro trong góc nhà. Bà mừng rú lên khi nhìn thấy con:

- Mẹ chết mất, con ơi!

Nhơn nhanh chóng đưa mẹ ra xe. Anh phải giải thích về sự có mặt của Ba Gà:

- Đấy tà người góp công lớn trong việc giải cứu cho mẹ con mình. Từ nay con muốn nhờ anh ấy mỗi sáng tới đưa mẹ đi chợ và đi đây đó.

Bà Bích Thuỷ chờ cho Tám Thể bước ra ngoài rồi mới kể lại những gì bà biết và Nhơn đang rất muốn biết:

- Ngày mẹ còn đang học trường áo Tím thì mẹ có yêu người con trai tên Thái, ở cùng xóm. Mối tình của bọn mẹ trong sáng và thánh thiện lắm, nhưng cũng như tất cả những mối tình đầu, tình học trò đều không thành, cho nên khi mẹ vừa nghỉ học thì ông bà ngoại con bắt mẹ đi lấy chồng, tức lấy ba con sau này đó.

Nhơn e dè hỏi:

- Rồi người ấy của mẹ sao lại chết?

Giọng bà Bích Thuỷ trong nước mắt:

- Tội nghiệp lắm. Anh ấy con nhà nghèo, có cha cũng đạp xích lô như cậu Ba Gà đó, nên đâu có điều kiện để cưới xin mẹ. Mẹ cũng muốn cưỡng lại lệnh của ông bà ngoại con, nhưng là con gái mới lớn, tính tình lại yếu đuối, nên mẹ dâu còn cách nào khác hơn. Không ngờ ngay buổi chiều hay tin mẹ sắp làm lễ hỏi thì Thái đã chạy tới chỗ ngôi nhà mà lúc sáng con tới cứu mẹ đó, hồi ấy đó là ngôi nhà khang trang của ông bà ngoại con, anh ấy vừa nhìn thấy mặt mẹ thì ngã lăn ra và tắt thở! Thì ra Thái đã uống thuốc độc từ trước đó và chỉ chịu chết khi nhìn được mặt mẹ!

Bà Bích Thuỷ siết chặt tay con, tiếp lời:

- Mẹ vội đưa Thái vào nhà mình, chính ba con lúc ấy cũng có mặt và giúp mọi việc cho Thái. Mẹ nhớ ra rồi, lúc còn đang khăm liệm cho Thái thì có một con mèo mun bất thần nhảy ngang qua xác, nhiều người hoảng hốt, lo lắng về chuyện đó... Mẹ vì quá đau buồn nên cũng không để ý. Mãi cho đến những năm

gần đây, bỗng dưng mẹ cứ nằm chiêm bao toàn thấy ác mộng, và rồi thấy một anh chàng trẻ tuổi nào đó cứ hiện ra và nhìn mẹ đắm đuối, khiến cho mẹ bị ám ảnh và mất ngủ...

Rồi chợt bà kêu lên:

- Mẹ nhớ ra rồi! Khuôn mặt xanh xám của chàng trai hiện ra trong giấc mơ của mẹ chính là Thái. Mặt Thái đã biến sắc do khi chết Thái bị chuốc độc hành hạ làm cho mặt không còn giữ được sắc thái tự nhiên nữa. Trời ơi! Vậy mà mẹ cứ tưởng...

Bà ôm mặt khóc ngất. Rồi trong suốt một tuần lễ, bà cứ gào gọi tên Thái...

Cũng may, sau đó ít lâu thì bà cũng nguôi ngoai và sống bình thản bên con. Một hôm bà nói với Nhơn:

- Con sớm có vợ đi, để mẹ vui với cháu nội trước khi nhắm mắt...

Nhiều năm sau đó không hề có một hiện tượng nào nữa như chuyện con linh miêu. Có lẽ cái vong của anh chàng Thái cũng đã cảm thông, để yên cho người yêu mình sống trọn cái tuổi già.

Hết.