Thích bài này? Bài trướcBài sau

★ Pum Nguyễn ★

Sun May 26, 2013 7:27 am

#1

★ Pum Nguyễn ★

★ Pum Nguyễn ★

417
467
618
25/04/2013
29
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 417
G-Point : 467
Liked : 618
Tham gia : 25/04/2013
Tuổi : 29
Linh Miêu (p3) EmptyLinh Miêu (p3)

Bà không muốn cho Tám Thể hỏi thêm nhiều, nên bước ra khỏi phòng và dặn:

- Mày khoá cửa lại ngay đi.

Bà trở lên lầu ngay với tâm trạng bất an, định bụng sẽ uống mấy viên thuốc ngủ để tìm một giấc ngủ yên, bởi bà biết chắc là đêm nay sẽ lại bị một đêm mất ngủ nữa...

Nhưng, khi vừa mở cửa phòng ra bà đã phải một phen đứng tim, bởi ngay trước mắt bà, ông pháp sư Hoàng Vệ đang ngồi xếp bằng giữa phòng.

- Ông... sao ông lại ở đây?

Lão pháp sư ra dấu cho bà khoá cửa lại rồi đáp:

- Nếu tôi không kịp ra khỏi phòng thì làm sao yên được với thằng con của bà! Thằng đó coi bộ khó chịu dữ a!

Bà Bích Thuỷ hạ thấp giọng, sợ bên ngoài nghe:

- Thằng đó giống cha nó khi còn sinh tiền, nó gan dạ và ghét chuyện dị đoan mê tín lắm. Mà tại sao thầy lại tới đây vào giờ này và tại sao lại bị ngã ở cửa? Còn con mèo nữa?

Ông thầy làm ra vẻ ngơ ngác:

- Con mèo nào?

- Thì con trai tôi và con nhỏ người làm cũng đều thấy một con mèo mun nằm ở cổng nhà, chứ đâu phải là ông?

- Và bà tin lời họ?

- Không, nếu tin thì tôi đâu có đưa ông vào phòng.

Lão ta có cử chỉ và lời nói không giống lần trước, khi lão bất thần chụp lấy tay của bà Bích Thuỷ và nói nhanh:

- Đi theo tôi!

Bà Thuỷ bị bất ngờ nhưng cũng kịp phản ứng, bà ghì lại, vừa hỏi nhanh:

- Đi đâu? Mà sao ông dám...

Bà đã nhìn thấy ánh mắt khác thường của người đàn ông này nên cố vùng thoát ra. Tuy nhiên do bị lão ta nắm chặt quá nên nhất thời bà phải chịu để tay cho lão ta kéo.

- Đi theo tôi rồi bà sẽ biết!

Lão ta vừa định mở cữa thì bà Thuỷ đã lanh trí hô lớn:

- Thằng con tôi!

Lão ta phải bỏ tay ra và quay lại nhìn. Nhân cơ hội đó, bà Thuỷ xô mạnh vào lưng lão ta một cái khiến lão bị mất thăng bằng và ngã sấp vào tường.

Bà Thuỷ phóng chạy ra cửa vừa la lên:

- Bớ... Nhơn ơi, Tám ơi!

Nhơn đang ở trong phòng vội tuôn chạy qua phòng mẹ, còn Tám Thể cũng kịp có mặt. Họ hỏi lớn:

- Có chuyện gì vậy?

Nhơn chụp mẹ lại, hỏi nhanh:

- Gì vậy mẹ?

Bà Thuỷ nói tiếng được tiếng mất:

- Ông... ông ta...

Tám Thể hiểu ra:

- Lão pháp sư phải không?

Bà Bích Thuỷ không đáp được, Nhơn buông mẹ ra và chạy về phòng bà, mở cửa ra và ngạc nhiên:

- Sao lại là con mèo mun?

Tám Thể cũng chạy tới và hỏi còn to hơn:

- Sao bây giờ nó ở đây vậy bà?

Bà Bích Thuỷ như người mất hồn, đứng thừ người ra...

Vừa thoáng thấy bóng lão ta thì bà Bích Thuỷ đã vội quay mặt đi, nhưng không còn kịp nữa, bà đã bị lão ta phát hiện và gọi to:

- Bà đi đâu mấy hôm nay mà tôi tới nhà tìm hoài không gặp?

Pháp sư Hoàng Vệ vẫn trong bộ đồ lụa xá xẩu quen thuộc, từ trên xích lô bước xuống, đến trước mặt bà Thuỷ, thái độ đúng mực:

- Tôi bị bệnh mấy hôm, vừa mới đi được là đi tìm thăm bà ngay. Vậy mà hai lần ghé qua nhà đều gặp cậu gì đó, cậu ấy nói bà đi vắng. Vậy sức khoẻ bà ra sao, có còn...

Bà Thuỷ vẫn còn sợ và giận chuyện sàm sỡ của lão ta bữa trước, nên nói nhát gừng:

- Ông còn hỏi nữa sao, tốt hơn hết là ông đừng tới đây nữa!

Ông Hoàng Vệ quá đỗi ngạc nhiên:

- Bà nói gì vậy, bà Thuỷ?

- Nói gì thì ông nhớ lại đi ắt biết! Thôi, chào ông!

Bà quay ngoắt đi, nhưng câu nói của ông ta đã khiến bà phải khựng lại:

- Bà giận tôi chuyện gì đó cũng được, nhưng tôi không thể không báo cho bà biết chuyện về con mèo mun!

Vừa nghe nhắc tới con mèo, bà Thuỷ đã hết vía:

- Lại chuyện gì nữa đây?

- Chuyện liên quan tới bà chứ không phải tôi. Đây, bà xem vết mèo cào tôi còn nguyên đây, cả mấy tuần nay tôi chữa trị cật lực mà vẫn chưa lành hẳn, nếu không muốn nói là sẽ chẳng bao giờ lành được, nếu không có bà.

Tưởng lão ta nham nhở nữa, bà Thuỷ xẵng giọng:

- Chuyện của tôi, tôi tự lo, không cần đến ông!

- Bộ bà không nhớ những dấu vết này tôi bị là hôm ở trong phòng bà, khi bà nhờ tôi tới để trừ khử cái vong của chàng trai. Ngay lúc đó, tôi đã phát hiện ra là bà mắc phải một mối duyên nợ rắc rối sâu sắc với một oan hồn, nhưng chưa kịp ra tay thì đã bị nó hành động trước rồi, khiến tôi trở tay không kịp! Đúng ra khi gặp phải một oan hồn cao tay ấn như thế thì tôi phải tránh xa, nếu không muốn mất mạng. Tuy nhiên, tôi không thể thấy bà nguy mà không cứu, như vậy còn đâu là lương tâm con người...

Giọng ông có vẻ chân thành, khiến bà Thuỷ hơi ngập ngừng:

- Nhưng, hôm sau... tại sao ông lại làm vậy?

Hoàng Vệ ngạc nhiên:

- Tôi làm gì?

- Thì.. ông chụp tôi, ôm tôi trong phòng, định làm bậy chứ còn gì nữa!

Hoàng Vệ điếng hồn:

- Có chuyện đó sao? Phải chăng... phải chăng...

Rồi ông ta la lên:

- Không xong rồi!

Bà Bích Thuỷ cau mày:

- Ông nói cái gì không xong?

- Thì vụ tôi sàm sỡ với bà! Bà biết tôi mà, hoặc nếu không tin thì bà hỏi bà bạn của bà coi, tôi có bao giờ làm điều gì bậy bạ không. Tôi có thờ tổ nghiệp với lời thề, nếu tôi mà lợi dụng hành nghề để giở trò gì thì sẽ hộc máu mà chết tức khắc! Vậy làm sao tôi có thể làm chuyện gì đó như bà nói...

Bà Bích Thuỷ gay gắt:

- Vậy chẳng lẽ là... ma làm?

- Bà nói không sai đâu. Chính cái vong mà bà nhìn thấy đêm nào cũng hiện ra nhìn bà say đắm đó! Nó muốn hại tôi nên làm cách đó khiến bà tẩy chay tôi, và như thế là... nó tiếp cận bà được dễ dàng, đâu còn ai ngăn cản nữa!

Những lời phân tích của lão ta đủ để bà Thuỷ ngộ ra, bà sợ hãi:

- Vậy ra... trời ơi, vậy mà tôi cứ ngỡ...

Rồi bà run run giọng:

- Không phải ông nắm tay tôi, lôi tôi đi sao?

Ông Hoàng Vệ ôm lấy dầu, rên rỉ:

- Hoàng Vệ này mà làm chuyện đó sao!

Ông ta móc túi đưa cho bà Thuỷ xem một tờ giấy mà trên đó vẽ ngoằn ngoèo những gì đó mà thoạt nhìn bà không hiểu gì hết:

- Cái này là cái gì?

Ông hạ thấp giọng:

- Nếu tôi không tới kịp thì vật này đã hại chết con trai bà rồi! Hôm tôi tới tìm bà mà không gặp được, tôi nhìn lên xe hơi của cậu Nhơn gì đó và phát hiện ra miếng giấy kỳ quặc này gắn ở bên hông xe. Chỉ cần cậu con trai bà chạy xe đi một đoạn thì xảy ra tai nạn hoặc án mạng ngay. Nếu tôi không lầm thì cậu nhà đã từng bị cái vong đó phá, suýt mang tội giết người, khi cậu ấy gặp cái xác ở nhà hoang...

Bà Thuỷ kêu lên:

- Đúng rồi. Cũng may là sau đó xác biến mất...

Ông Hoàng Vệ thở phào:

- Số cậu ấy còn lớn, nên hôm đó mới gặp được người đạp xích lô có mạng khắc chế được cái vong rắc rối kia!

Nhớ lại những chi tiết do Nhơn kể lại, bà Bích Thuỷ rùng mình:

- Trời ơi, suýt nữa con tôi...

Bà sợ sệt:

- Bây giờ phải Iàm sao đây thầy? Vừa rồi nó đã lẻn vào nhà nữa.

Hoàng Vệ nghiêm giọng:

- Nó không phải lẻn vào đâu, mà muốn vào lúc nào cũng được. Bà đã vướng phải nó rồi thì khó mà...

Ông không nói hết câu càng làm cho bà Bích Thuỷ lo sợ hơn:

- Làm sao đây thầy?

Hoàng Vệ đưa cho bà tờ giấy nhỏ:

- Tôi có người bạn, ông ta tay nghề cao hơn tôi lại có nhiều kinh nghiệm hơn, vậy bà nên thử tới nhờ ông ta xem sao. Đây là địa chỉ nhà ông ấy.

Cầm tờ giấy trong tay, nhưng bà Thuỷ vẫn còn lưỡng lự:

- Tôi chỉ ngại những rắc rối khác thôi. Hay là...

Bà hạ thấp giọng:

- Nếu thầy có giận về thái độ của tôi lúc nãy thì cho tôi xin Iỗi. Chẳng qua vì tôi quá hoang mang nên như vậy. Hay là thầy vẫn tiếp tục giúp tôi, tôi...

Hoàng Vệ nhẹ lắc đầu:

- Không phải tôi ngại khó, nhưng xét khả năng có hạn nên tốt hơn bà nên tới chỗ đó. Tuy nhiên, trước khi tới đó bà nên trở lại ngôi nhà hoang bữa trước một lần nữa.

Vừa nghe tới đó bà Thuỷ đã lè lưỡi, xua tay lia lịa:

- Không, không đâu! Có giết chết tôi thì tôi cũng không trở lại nơi mà tôi đã suýt chết một lần!

Hoàng Vệ vẫn khuyên:

- Tôi e là trước sau gì bà cũng phải trở lại đó mà thôi. Bà chủ động trở lại tốt hơn là bị bắt buộc.

Bà Bích Thuỷ nhìn sững ông, hỏi lại:

- Sao bắt buộc tôi phải trở lại nơi ấy? Mà nó ở chỗ nào cho tới giờ tôi cũng không nhớ? Lúc người ta cứu tôi thì chở thẳng về đây, tôi không nhìn thấy gì cả.

- Tôi tin khi trở lại đó rồi bà sẽ nhớ nó là đâu. Tôi sẽ giúp đưa bà tới đó.

Ngập ngừng một lúc rồi bà Thuỷ mới gật đầu:

- Thôi cũng được. Nhưng thầy phải ở đó với tôi chờ tôi về, tôi mới dám.

Hoàng Vệ gật đầu có vẻ cho qua chuyện:

- Thôi cũng được. Vậy gọi một chiếc taxi ta cùng đi.

Xe chạy khoảng gần hai mươi phút thì tới một đầu ngõ vắng, mà vừa nhìn thấy tức thời bà Bích Thuỷ kêu lên:

- Nơi này... Sao lại tới đây?

- Bà biết?

- Tôi... tôi...

Tuy đã gần hai chục năm rồi bà mới trở lại, nhưng làm sao quên được khi nơi đây là chốn mà bà đã trải qua thời con gái mới lớn. Nơi này...

Bà thừ người ra một lúc và cảm giác là lúc ấy ông Hoàng Vệ đã mở cửa xe bước xuống. Đến khi bà tỉnh người lại nhìn quanh thì chẳng còn thấy ông thầy đâu. Bà quýnh lên, sau khi trả tiền xe và bước hẳn xuống liền quay tìm ông ta.

- Thầy ơi!

Hình như Hoàng Vệ đã đi ngay từ lúc bước xuống xe rồi. Đáng lý bà Bích Thuỷ phải chùn bước khi không có người đi cùng, nhưng chẳng hiểu sao lúc ấy bà vẫn một mình đi thẳng vào khu đất vắng, chỉ có vài nóc nhà ở cách xa nhau. Nơi này người ta quen gọi là Đồng Ông Cộ.

Dừng lại trước ngôi nhà hoang, nhìn trước sau mấy lượt rồi mới bước vào, nhưng bà Bích Thuỷ vẫn sợ có người nhìn thấy. Và dẫu ngôi nhà trống trơn do bị bỏ hoang lâu ngày, có thể nhìn thấu suốt ra vách phía sau, nhưng bà vẫn lên tiếng hỏi:

- Có ai trong nhà không?