Thích bài này? Bài trướcBài sau

★ Pum Nguyễn ★

Sun May 26, 2013 7:20 am

#1

★ Pum Nguyễn ★

★ Pum Nguyễn ★

417
467
618
25/04/2013
29
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 417
G-Point : 467
Liked : 618
Tham gia : 25/04/2013
Tuổi : 29
Linh Miêu (p1) EmptyLinh Miêu (p1)

Bà Thuỷ phải lấy hơi mấy lượt mới kể hết câu chuyện được:

- Lần cuối cùng là sáng sớm hôm nay, khi tôi cố gắng mở mắt ra thì nhìn thấy được anh ta nằm đó, không cử động nhưng mắt thì cứ nhìn tôi đăm đăm như muốn nói gì đó mà nói không được.

Tôi sợ quá định kêu lên, nhưng cũng không tài nào kêu dược!

Ông pháp sư Hoàng Vệ lắng nghe rất kỹ, rồi nhẹ nhàng nói:

- Bà là người thứ hai kể câu chuyện này. Rõ ràng đó là một hồn ma, nhưng nó không giống như các hồn ma mà mọi người từng gặp. Nó không hại người, cũng không hung dữ hay ma mãnh. Đặc biệt hơn, nó là một người nam.

Bà Bích Thuỷ hỏi lại:

- Đã là ma thì nam hay nữ cũng như nhau, sao gọi là đặc biệt?

Nhắm mắt một lúc, rồi đột nhiên vị pháp sư nói:

- Nhưng ở đây chì khác! Nó không phải là một oan hồn bình thường như tôi tưởng. Bà xem đây...

Ông đưa cổ tay mình ra, bà Thuỷ nhìn thấy năm dấu đỏ rướm máu quanh cổ tay, bà kinh ngạc:

- Ông bị sao vậy và bị bao lâu rồi sao không bôi thuốc?

Ông pháp sư nghiêm giọng:

- Mới vừa bị tức thời! Hồn ma này đã cao tay ấn hơn tôi tưởng, nên suýt đã mất mạng với nó!

Ông lại đưa cổ tay bên kia, có hai dấu răng ngập sâu vào trong, hai dòng máu rịn chảy ra khiến bà Thuỷ sợ hãi:

- Chẳng lẽ thầy cũng mới vừa bị? Mà sao tôi không thấy ai ở đây cả?

Ông thầy hơi mất bình tĩnh:

- Nguy hiểm là ở chỗ này. Chính cái vẻ lừ đừ, chậm chạp và gần như bất động của nó đã làm hại tôi. Với những vết thương này một người bình thường coi như mất mạng, cũng may là tôi còn có thứ hộ thân.

Ông lấy trong túi áo ra một gói vải đỏ, bỏ nhanh vào miệng một vật gì được bọc trong đó. Rồi ông thu dọn đồ đạc và nói nhanh:

- Xin kiếu bà.

Bà Bích Thuỷ hốt hoảng:

- Kìa, thầy chưa làm giúp tôi chuyện đã nhờ thầy!

Lão pháp sư nhẹ lắc đầu:

- Tôi không thể giúp được gì nữa!

Ông ta đi ra cửa và phóng lên xe vù nhanh. Nhưng xe vừa ra tới cổng thì đâm sầm vào một xe khác và ngã lăn ra. Mọi việc diễn ra bên ngoài, nên trong nhà bà Bích Thuỷ không hề hay biết...

Nửa giờ sau...

Bà Bích Thuỷ sau một đêm mệt lả đã thiếp đi ngay khi lão pháp sư vừa đi ra. Nhưng chỉ một lát sau, bà đã nghe có người lay nhẹ mình cùng giọng nói bên tai:

- Dậy đi bà Thuỷ. Đi theo tôi...

Bà Thuỷ mở mắt ra tuy có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy ông pháp sư, nhưng vẫn không do dự khi ngồi bật dậy và bước ngay xuống giường. Bà chỉ hỏi khi bước ra tới cửa phòng:

- Mình đi đâu đây?

Ông pháp sư mặt lạnh như tiền:

- Đi rồi khắc biết!

Bước ra khỏi cửa một chút thì bà Thuỷ hầu như không còn định hướng được là mình đi đâu, bà hầu như phải vịn vào cánh tay của lão pháp sư mới đi được.

° ° °

Khi người ta phát hiện ra bà Bích Thuỷ nằm ngất đi trong một ngôi nhà bỏ hoang ở phía sau nghĩa địa thì người tím tái, lạnh ngắt.

Cũng may là được cứu chữa kịp thời, nên sau đó bà thoát nạn. Nhưng khi người nhà hỏi chuyện thì bà Thuỷ nhất định không nói và lại tỏ ra sợ hãi một khi bị hạch hỏi.

Nhơn, cậu con trai cả của bà rất thương mẹ, nên ngăn không cho ai hỏi gì thêm, đích thân anh dìu mẹ về phòng riêng ngơi nghỉ. Sau đó, chính anh một mình trở lại ngôi nhà hoang đó để tìm hiểu thêm.

Và thật bất ngờ, lúc Nhơn bước vào ngôi nhà không còn cửa, anh đã gặp một anh chàng tuổi cỡ bằng anh, đang nằm im dưới đất.

Rõ ràng, lúc người phát hiện ra mẹ anh ở đây, người ta quả quyết là nhà không có ai khác, như vậy anh chàng này...

Nhơn đứng lặng một lúc lâu rồi mới đánh bạo bước tới xem tình trạng của người nằm đó và giật mình khi nhận ra anh ta còn thở! Thoạt tiên Nhơn định đi báo cho những nhà gần đó nhưng lại ngại lôi thôi, nên sau một phút lưỡng lự, anh bước ra ngoài đường lớn gọi một chiếc xe xích lô, anh bảo:

- Tôi có người thân bị bệnh bất ngờ, nhờ anh chở đi bệnh viện giùm.

Anh đưa tờ giấy bạc trị giá gấp ba lần cuốc xe, anh chàng đạp xích lô vui vẻ nhận lời liền:

- Thầy có cần đi theo không?

Nhơn đáp:

- Không cần, anh cứ đưa người nhà tôi tới bệnh viện đó, tôi sẽ đón.

Tuy nhiên khi Nhơn trở vào thì phải ngơ ngác khi không còn nhìn thấy anh chàng kia đâu.

- Ủa, sao kỳ vậy?

Anh chàng đạp xích lô bàn:

- Hay là người nhà của thầy đã tỉnh lại rồi và đi ra lúc thầy đi kêu xe?

Nhơn thở phào nhẹ nhõm, bởi thật sự lúc nãy anh vì lòng trắc ẩn nên phải tính chuyện cứu người gặp nạn, giống như người ta đã cứu mẹ mình. Còn bây giờ coi như không còn phiền toái nữa. Nhơn tìm cách nói khéo:

- Anh chờ ở đây, để tôi đi quanh tìm thử xem...

Anh nhìn thấy một lối ra khác, ngược lại với lối đã vào lúc nãy, nên đi nhanh ra hướng đó. Mục đích của Nhơn là để tránh phải giải thích lôi thôi với anh chàng đạp xe kia.

Chờ một lát sau không thấy Nhơn quay lại, anh chàng đạp xe ngơ ngác gọi:

- Thầy gì ơi, tôi trả lại tiền rồi còn đi kiếm ăn nữa chứ!

Anh ta gọi đến cả chục lần mà vẫn chẳng nghe trả lời. Túng thế, anh ta mới quay ra xe đậu cách đó vài chục thước. Và...

- Ủa?

Anh ta nhìn lên xe của mình và thấy một anh chàng đang nằm như chết trên đó!

- Kìa, anh...

Sờ thấy anh ta bất động, anh chàng hốt hoảng:

- Là người nhà của thầy kia đây mà, sao thầy ấy đi đâu vậy cà!

Anh ta định đứng đợi, nhưng nhớ lại lời dặn của Nhơn lúc nãy, anh ta lên xe đạp thẳng tới bệnh viện cấp cứu. Tới nơi, anh ta nhìn trước sau chẳng thấy Nhơn đâu thì hơi lo, nên sau cùng phải để khách trên xe, anh ta chạy thẳng vào trong để tìm.

Tìm hoài chẳng thấy Nhơn đâu, anh ta đành phải quay ra, tính sẽ dìu đại bệnh nhân vào và gửi ở chỗ cấp cứu. Tuy nhiên, khi trở ra anh ta ngơ ngác, bởi trên xe không hề có bệnh nhân! Mà thay vào đó là một con mèo mun nằm yên như chết trên nệm xe.

- Sao... sao thế này?

Anh ta còn đang thừ người ra thì vừa lúc con mèo phóng nhanh xuống xe và biến mất giữa dòng người qua lại trên đường...

Đúng ra việc đến đó là xong, bởi tiền công đã lấy rồi, cũng không phải tốn chút sức nào về người bệnh. Nhưng chẳng hiểu sao, anh chàng đạp xích lô cũng đứng đó chẳng muốn rời, như còn muốn chờ đợi điều gì đó...

Mãi đến khi có một người khách gọi xe, anh ta mới giật mình quay lại và lúng túng đáp:

- Dạ, xe đang đợi người...

Anh ta đợi đến trưa và cuối cùng đạp xe không về mà trong lòng cứ hoang mang không thôi.

° ° °

Nghe con hỏi, bà Bích Thuỷ ngơ ngác:

- Mẹ có biết gì đâu, bởi khi mẹ tỉnh lại thì thấy đang nằm trong phòng mẹ rồi.

Nhơn kể lại:

- Người ta bắt gặp mẹ nằm trong một ngôi nhà bỏ hoang gần với nghĩa địa. Chính con khi tới đưa mẹ về cũng ngạc nhiên hết sức tại sao mẹ lại ở đó. Đâu, mẹ nhớ lại coi mẹ đã làm gì trước đó?

Bà Bích Thuỷ lúc ấy đã tỉnh táo hơn, bà lờ mờ nhớ lại chuyện ông pháp sư mà bà nhờ một người bạn rước về giùm, bà kêu lên khẽ:

- Ông pháp sư!

Nhơn ngạc nhiên:

- Ông pháp sư nào? Mẹ gặp ông ta ở đâu?

Bà Bích Thuỷ định giấu con, nhưng sau cùng bà nói rằng:

- Mẹ nằm mơ thấy một thằng nào đó cứ nằm nhìn mẹ hoài, làm mẹ sợ quá mấy đêm liền ngủ không được, nên phải nhờ người bạn rước ông thầy về coi giùm.

Nhơn giật mình:

- Thằng nào là... thằng nào?

- Một thằng con trai cỡ tuổi con!

- Có phải anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu xanh và đi đôi giày vải không?

Bà Bích Thuỷ kinh hãi:

- Sao... sao con biết? Con cũng gặp hay sao?

Nhơn kể lại:

- Khi con trở lại ngôi nhà hoang thì gặp anh ta nằm ở đó!

Bà Bích Thuỷ thất thần:

- Rồi sao?

- Anh ta... biến mất khi con gọi xích lô chở đi bệnh viện giùm!

- Sao... sao con dính tới anh ta làm gì! Trời ơi, không xong rồi Nhơn ơi...

Bà run lẩy bẩy, khiến Nhơn phải trấn an:

- Bây giờ mọi việc qua rồi mẹ. Con nghĩ chắc anh chàng đó cũng là người đi lạc đường rồi vào ngôi nhà đó tá túc...

- Nhưng nó chính là đứa đã hiện ra trong giấc mơ của mẹ! Nó mặc cái áo đó, mang đôi giày vải đó. Nó...

Bà không biết dùng từ gì để nói về người con trai kia, nên chỉ run và sợ hãi. Nhơn phải nói:

- Có lẽ do mẹ yếu trong người rồi mất ngủ và sinh ra như vậy. Thôi, để lát nữa con đưa mẹ đi bác sĩ khám bệnh, uống thuốc là hết. Nhất là mẹ đừng để những hình ảnh như vậy trong đầu nữa.

Bà Bích Thuỷ nhẹ lắc đầu:

- Mẹ nào có dám nhớ đâu, nhưng trong đầu cứ luôn luôn bị ám. Mẹ nghĩ có lẽ phải nhờ ông thầy khác quá, chứ lão pháp sư họ Hoàng kia đã không đủ sức rồi.

Nhơn không tin những chuyện nhảm nhí, nên anh gạt ngang:

- Mẹ đừng bao giờ tin những ông gọi là pháp sư kiểu đó! Mẹ mà rước ông ta về nhà lần nữa là con đuổi ra đó!

Bà Bích Thuỷ sợ hãi:

- Con đừng có nói bậy! Pháp sư Hoàng Vệ nổi tiếng từ Hồng Kông, chính mẹ thấy hôm qua ông ấy bị cái vong của ai đó làm cho suýt mất mạng. Đây không phải là chuyện chơi, con không nên...

Nhơn sợ cãi thêm làm mẹ buồn, nên anh tìm cách đi vào phòng mình. Nhưng bà Thuỷ vẫn chưa yên tâm khi thấy con có thái độ như vậy, nên bà bước theo và dặn thêm:

- Con đừng có ý kiến gì, để mẹ lo...