Thích bài này? Bài trướcBài sau

★ Pum Nguyễn ★

Sun May 26, 2013 7:08 am

#1

★ Pum Nguyễn ★

★ Pum Nguyễn ★

417
467
618
25/04/2013
29
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 417
G-Point : 467
Liked : 618
Tham gia : 25/04/2013
Tuổi : 29
Phần 7 + 8: Nghĩa địa trên phố Hoàng Hoa Thám EmptyPhần 7 + 8: Nghĩa địa trên phố Hoàng Hoa Thám

Quyết hơi lưỡng lự, nhưng Góc Nhìn dứt khoát dí tay vào chuông cửa.
Mấy phút sau, một người đàn bà trung niên xuống mở cửa. Bà ta đưa đôi mắt sắc như dao quan sát cả hai chàng trai. Rồi không hỏi thêm bất cứ câu nào, bà nói luôn: “Hai đứa vào nhà đi!”.Góc Nhìn rất ngạc nhiên trước thái độ thân mật đến kỳ quặc của bà ta.Đây là lần đầu tiên anh gặp người đàn bà này. Còn Quyết, theo lời cậu ta thì cậu ta cũng chưa tiếp xúc với bà này bao giờ.
Mặc dù là một người rất tự tin vào bản thân, nhưng Góc Nhìn vẫn tỏ ra khá rụt rè khi theo bà ta vào nhà. Anh chưa biết mình phải ứng xử như thế nào trong trường hợp này. Người đàn bà mời cả hai chàng trai ngồi xuống, bà rót nước mời hai người và nở một nụ cười thân thiện: “Tôi biết hôm nay hai cậu sẽ tới, tôi cũng đang rất nóng lòng muốn biết câu chuyện của các cậu đây”.
Góc Nhìn tròn mắt kinh ngạc: “Cô biết là chúng cháu sẽ tới sao? À, cô là cô Hậu phải không nhỉ?”
Người đàn bà tủm tỉm cười: “Phải, tôi chính là Hậu. Còn vì sao tôi biết các cậu đã tới ư? Từ từ rồi các cậu sẽ hiểu.”.Nói rồi bà ta đi lại phía chiếc tủ tường to cao vật vã, lấy ra một chiếc hộp gỗ có trạm trổ hình rồng trên nắp rất đẹp, đặt lên bàn.Bà ta nâng niu đến mức, Góc Nhìn nghĩ rằng trong chiếc hộp gỗ này hẳn phải có vật gì đó mà bà ta quý lắm. Bà vừa mở nắp chiếc hộp vừa nói: “Tôi không phải là người thích vòng vo, nên tôi muốn hai cậu đi thẳng vào vấn đề, và để tạo sự tin tưởng cho hai cậu, tôi sẽ cho các cậu xem cái này.”
Nắp chiếc hộp bật ra, bên trong là thứ mà Góc Nhìn không bao giờ nghĩ có người dở hơi nào lại nhét nó vào trong cái hộp đẹp tuyệt và còn nâng niu đến vậy.
Đất! Trong hộp toàn đất.
Không để cho hai bạn có thời gian kinh ngạc lâu, bà ta bốc một nắm đất, vo nhẹ nó trong tay, sau đó bà nắm tay lại, nhắm mắt và từ từ rải nắm đất ra bàn.
Góc Nhìn cảm thấy hết sức khó hiểu trước những hành động kỳ lạ của bà Hậu.Hình như ai làm “thầy” cũng có những hành động quái dị như vậy thì phải?Thảo nào, Quyết sợ cái không khí trong nhà thầy bói.
Nắm đất được bà ta rải xuống lúc mau lúc thưa, đôi tay bà ta di chuyển hệt như một ông đồ đang cầm bút lông vẽ thư pháp. Càng ngày lớp đất rơi xuống bàn càng dầy hơn, nó tạo ra những chỗ lồi lõm, những điểm nhấn… Rõ ràng bà “thầy” này đang cố gắng vẽ một bức tranh. Khi bức tranh đại khái đã được thành hình, Góc Nhìn thán phục còn Quyết thì tái mét mặt mày.
Góc Nhìn thấy nắm đất tạo trên mặt bàn khuôn mặt của một đứa trẻ, còn Quyết thì biết đấy là khuôn mặt của cậu bé đánh giầy tên Long.
Người đàn bà kỳ lạ nhắm mắt vẽ được chính xác khuôn mặt và những đặc điểm của một người trên mặt bàn chỉ bằng một nắm đất trong lòng bàn tay, và chỉ trong 1 phút. Đấy là điều mà một kẻ đã từng học vẽ như Góc Nhìn cho là kỳ diệu.Anh không thể tưởng tượng được trên đời này lại có người có khả năng siêu việt đến thế.Anh nhìn bà với ánh mắt vô cùng thán phục.Bà Hậu mở mắt ra, nhưng bà ta không để ý đến ánh mắt ngưỡng mộ của Góc Nhìn mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xanh lét của Quyết. Ánh mắt của bà sắc sảo và biểu cảm đến mức Quyết cảm thấy run rẩy. Bà hất nhẹ hàm, nói hình như chỉ để cho Quyết nghe: “Đấy là lí do các cậu đến đây phải không?”. Góc Nhìn chưa hiểu hết vấn đề bởi anh chưa biết khuôn mặt trên bàn là mặt của Long. Nhưng Quyết thì ấp úng: “Vâng!…”
Góc Nhìn phân tích rất nhanh, anh đoán ngay khuôn mặt đấy chính là mặt Long. Anh định quay sang yêu cầu Quyết xác nhận, nhưng bà Hậu đã nhanh hơn, bà ta chỉ 2 ngón tay vào Quyết và nói rõ từng tiếng một: “Cậu chính là chìa khóa”.
Quyết không biết phải phản ứng ra sao bởi cậu chưa hiểu ý bà ta muốn nói gì, thì bà Hậu đã tiếp: “Thời gian gần đây, âm khí trong nghĩa địa bỗng trở nên rất vượng. Đó là điều tôi chưa từng thấy.Càng đến gần ngày cúng cô hồn thì âm khí càng mạnh. Các vong liên tục hiện về lang thang khắp xóm. Thấy sự lạ, tôi đã gieo một quẻ thì được biết “các cụ” đang nổi giận. Nguyên nhân là cái chết của thằng bé đánh giầy. Tôi rất ngạc nhiên vì hôm thằng bé ấy chết, tôi cũng có mặt và thấy rõ ràng nó chết vì trúng gió, đấy là một cái chết tự nhiên. Tôi gieo thêm một quẻ nữa. Quẻ này có ghi rõ, muốn biết tường tận vấn đề, thì phải gặp “chìa khóa” và cho biết chi tiết “chìa khóa” sẽ xuất hiện vào ngày nào, tháng nào. Hôm nay, hai cậu đến đây, tức là ứng với quẻ ấy rồi.”
Cả Góc Nhìn và Quyết rùng mình. Những lời bà Hậu nói khiến hai bạn hoang mang nhưng cũng kích thích trí tưởng tượng dữ dội.
“Tôi là người được chọn để trông coi khu mộ tổ của làng, một sự xáo trộn nhỏ trong khu nghĩa địa này cũng là sự quan tâm lớn của tôi.Sự kiện âm thịnh lần này khiến tôi rất lo lắng.Nào, bây giờ hãy kể rõ mục đích các cậu đến đây và chắc chắn là câu chuyện có liên quan đến khu nghĩa địa này của các cậu nữa.”
Quyết hơi lúng túng.Cậu không biết phải kể những chi tiết nào và lược bỏ chi tiết nào trong câu chuyện của mình. Cậu quay sang nhìn Góc Nhìn dò hỏi. Góc Nhìn hiểu ý, anh nói nhỏ vào tai Quyết: “Cậu hãy kể lại chuyện nghe thấy Long kêu oan như thế nào”. Được sự động viên của Góc Nhìn, Quyết kể lại cho bà Hậu về những đêm nghe tiếng ai oán của Long, và về giấc mơ kỳ lạ của mình.
Nghe xong, bà Hậu trầm ngâm giây lát. Bà rót thêm nước vào cốc cho hai bạn và nói: “Đến giờ phút này thì tôi không còn nghi ngờ gì về việc Long bị sát hại nữa. Tuy hiện điều làm tôi khó hiểu là Long bị giết bằng cách nào, và tại sao?Tôi có thể làm một lễ cầu siêu, cầu cho linh hồn Long được siêu thoát, nhưng kể cả có làm vậy thì cũng không thể xóa đi sự giận dữ của các vong trong nghĩa địa.Và, tôi cũng muốn biết ai là thủ phạm giết Long. Chúng ta phải đòi lại công bằng cho cậu bé. Hi vọng với sự giúp đỡ của các cậu, chúng ta sẽ tìm ra sự thực.”
“Còn giấc mơ thì sao ạ?Theo cô, nó có ý nghĩa gì?”– Góc Nhìn hỏi thêm.
“Theo tôi, có lẽ có 4 người còn chưa xuất hiện trong câu chuyện này.Rất có thể tôi là một trong số 4 người đó.”– Bà Hậu cười.
“Cháu cũng nghĩ như vậy”.– Góc Nhìn xúc động vì có người cũng suy nghĩ như anh.

Quyết hỏi Góc Nhìn khi cả 2 bước ra khỏi nhà bà Hậu: “Phải làm gì tiếp theo hả anh?”
Góc Nhìn trả lời bằng một câu hỏi: “2 ngày trước khi Long chết, cậu bảo cậu về Nam Định phải không nhỉ?”
“Vâng!”
“Trước đó, những vết thâm tím đã có trên mặt Long chưa?”
“Không, không hề có .Trước đấy khá lâu, Long có bị bạn của Linh đánh và có vài vết thâm trên mặt.Nhưng cho đến trời gian trước khi chết, thì hoàn toàn không còn gì.”
“Người thường xuyên tiếp xúc với Long, ngoài cậu ra, còn có cô bé Phương nữa phải không?”
“Vâng, trưa nào Phương cũng đem thức ăn cho Long”
“Ồ, vậy thì tại sao ta không hỏi Phương xem sao nhỉ?Cậu có thể thu xếp cho tôi một cái hẹn với Phương vào tối mai được không?”
Quyết hơi lúng túng: “Vâng! Em sẽ cố thử xem sao”.
Biết Quyết cảm thấy khó xử, Góc Nhìn nói: “Cậu nói rõ là tôi muốn điều tra về cái chết của Long, và để cô ta không ngại, cậu hãy hẹn ngay ở quán cà phê N kia kìa” – Vừa nói, Góc Nhìn vừa chỉ về phía quán cà phê ngay gần quán trà đá ban nãy hai người ngồi.
Góc Nhìn vừa nhâm nhi cốc cà phê vừa nghĩ đến khuôn mặt xinh như thiên thần của cô bé Linh mà anh đã từng được nhìn thấy cách đây vài ngày khi ngồi ở quán trà đá gần nghĩa địa Hoàng Hoa Thám. Anh lắc đầu lẩm bẩm: “Thật đáng tiếc!”.Đúng lúc này điện thoại reo vang, Góc Nhìn rút ra, trên màn hình là số của Linh.Anh vội nhìn ra phía cửa quán cà phê. Linh đang đứng ngay đấy, cô bé vừa áp điện thoại vào tai vừa đảo mắt nhìn khắp căn phòng. Góc Nhìn giơ tay và lên tiếng gọi. Linh tiến về phía anh.
Tại sao Góc Nhìn lại hẹn Linh ở nơi này? Câu chuyện xuất phát từ cuộc gặp của Góc Nhìn, Quyết và Phương vào 2 ngày trước.Chúng ta hãy dừng lại giây lát để nói về cuộc gặp gỡ hôm ấy.
Buổi tối cách nay 2 ngày, ngay tại quán cà phê gần nghĩa địa, theo đúng yêu cầu của Góc Nhìn, Quyết đã mời được Phương đến. Chúng ta hãy tạm bỏ qua những cảm xúc và ấn tượng của Góc Nhìn khi lần đầu tiên gặp Phương mà đi sâu vào chi tiết nội dung cuộc gặp gỡ.
Phương chưa biết gì về những chuyện rùng rợn Quyết gặp phải. Góc Nhìn đắn đo và cuối cùng anh quyết định không nói gì đến những chuyện ấy, tránh cho cô bé ngây thơ này nỗi ám ảnh không cần thiết. Anh hỏi Phương trong 2 ngày trước khi Long chết, tức là 2 ngày Quyết về Nam Định, trên mặt Long có dấu vết gì lạ không?
Đôi mắt Phương hơi cụp xuống, một nét buồn thoáng qua trên khuôn mặt, có lẽ cô bé cảm thấy không vui khi phải nhớ lại những ngày ấy, nhớ lại cậu bé Long đáng thương. Song em cũng trả lời: “Không anh ạ, lần cuối em gặp Long là buổi trưa trước khi nó chết. Em không hề thấy có dấu vết gì trên mặt nó cả.Sáng hôm sau em đi học nên cũng không được nhìn Long lần cuối. Vậy trên mặt Long có vết gì hay sao anh?” Nói đến đây, đôi mắt Phương đỏ hoe, em lúng túng cúi mặt xuống, có lẽ em không muốn ai nhìn thấy những cảm xúc yếu đuối của mình.
“Cô bé đáng yêu quá” – Góc Nhìn thầm nghĩ. Ai lại nỡ gây tổn thương cho một tâm hồn nhạy cảm và yếu đuối đến thế bao giờ.Anh cảm thấy thật khó khăn để tiếp tục câu chuyện. Anh ước giá như bây giờ anh có thể gạt bỏ những chuyện phiền toái xung quanh cậu bé Long để kể cho cô bé nghe một vài câu chuyện cười khiến em ngặt nghẽo thì hay biết mấy. Tuy nhiên, trong tình huống hiện giờ, và trước mặt Quyết, tất nhiên Góc Nhìn không thể làm như vậy. Anh nuốt nước bọt nghe cái “ực” thật to rồi nói tiếp: “Em đừng buồn nữa, em gái. Anh xin lỗi nếu những gì anh vừa hỏi làm em khó chịu. Anh chỉ xin hỏi em một câu nữa thôi, được không, em gái?”.
Phương ngẩng mặt lên, em trả lời: “Không sao đâu anh, anh cứ hỏi.”
Góc Nhìn hỏi thật từ tốn như thể anh mong đoạn sau của câu hỏi đến càng chậm càng tốt: “Thế này em nhé, anh xin lỗi trước nếu câu hỏi này làm em khó chịu. Thế này nhé, vậy trong khoảng thời gian sau khi Long chết, em có thấy Cường, anh trai em, có biểu hiện gì khác thường không?”
Phương mở to đôi mắt tròn xoe như mắt nai, hỏi với thái độ ngơ ngác: “Anh hỏi thế nghĩa là làm sao? Chẳng lẽ anh nghĩ rằng anh trai em đã đánh Long trước khi chết à?Anh trai em tuy hơi cục cằn, nhưng cũng là người rất tốt.Ai tiếp xúc nhiều với anh ý mới hiểu hết được anh ý.”
Đến lượt Góc Nhìn lúng túng: “À, không, ý anh là, tức là... ví dụ như, em có thấy Cường đốt vàng mã bao giờ không?”
“Không, chưa bao giờ.Anh Cường nhà em không mê tín thế đâu.Nhiều khi có giỗ, mẹ em bảo anh ý đứng thắp hương trước bàn thờ ông bà, anh ý còn không chịu làm nữa là.” – Vừa nói Phương vừa quan sát Góc Nhìn như thể anh là một người đến từ sao Hỏa.
Dù không có được câu trả lời mong muốn, nhưng Góc Nhìn vẫn như trút được gánh nặng. Anh định lái câu chuyện sang hướng khác, nhưng Phương bất chợt thốt lên cắt đứt ý định của anh: “À, em nhớ ra một chi tiết này, tối hôm trước khi Long chết, ở nhà Linh bọn nó tụ tập đông lắm. Hơn 11 giờ rưỡi em nhìn ra vẫn còn thấy xe máy đỗ kín cả sân.”
“Ồ, như vậy, khả năng những vết thâm tím trên khuôn mặt Long do Linh và đám bạn gây nên là cực cao. Vậy thì việc trước mắt của mình bây giờ, là phải hỏi cho ra nhẽ chuyện này” – Nghĩ rồi Góc Nhìn chuyển hẳn cuộc nói chuyện sang những chủ đề vui vẻ hài hước sau đó anh tạm biệt hai bạn và ra về.
Góc Nhìn suy nghĩ rất lung trên quãng đường về nhà.Phải làm cách nào để tiếp cận được Linh? Thể loại “gái đú” như Linh, không thể giới thiệu mình theo kiểu: “Chào em, anh là Góc Nhìn, anh là một người đàng hoàng tử tế, có học, anh rất lịch sự...” được. Cô ả sẽ ném chữ “hâm” vào mặt anh ngay. “Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.”. Trong trường hợp này, Góc Nhìn phải trang bị cho mình một cái “áo giấy” loại xịn mới mong khai thác được nhiều thông tin hiệu quả từ Linh. Góc Nhìn chợt nhớ Quyết có nói với anh rằng Linh rất hay “bay” ở vũ trường Z.
Vũ trường Z, nơi Thương, có biệt danh “tài mà”, là cô em gái kết nghĩa của Góc Nhìn, vẫn thường hoạt động. Thương năm nay 21 tuổi, nhưng từ năm 16 tuổi cô nàng đã có thành tích thâm niên trong nghề bán “kẹo” ở vũ trường. Từ “kẹo” ở đây, xin bạn đọc đừng hiểu theo nghĩa thông thường của nó. “Kẹo” là từ lóng ám chỉ các loại ma túy tổng hợp đã được chế biến và đóng thành viên.Có thể kể ra vài loại như hồng phiến, viên chữ T, viên mặt lợn... chúng thường được thiên hạ gọi chung là thuốc lắc.
Năm 20 tuổi, sau khi quen Góc Nhìn, Thương đã bị anh thu hút và cảm hóa. Cô ta không bỏ được thói quen bay lắc nhưng cũng chấp nhận từ bỏ “nghề” bán “kẹo”. Tại các vũ trường lớn ở Hà Nội, và đặc biệt là vũ trường Z, nhắc đến Thương “tài mà” thì không ai không biết. Đại khái với các thành tích quen nhiều đại gia, quan hệ rộng, chơi với nhiều “đội” có tiếng trong giới giang hồ, lại có tiền sử buôn “kẹo”... uy tín của Thương đủ để đám “em út” mới chân ướt chân ráo bước vào cuộc đời thác loạn phải kính nể. Vậy thì, Linh hay “bay” ở vũ trường Z, hẳn cô nàng phải biết Thương. Nhờ Thương giới thiệu Góc Nhìn với Linh, chắc chắn cô ả phải kính nể anh.Nghĩ đến đây, Góc Nhìn lấy điện thoại gọi cho Quyết nhờ cậu ta tìm số điện thoại của Linh rồi anh gọi cho Thương như đã định.
Không cần rườm rà chắc bạn đọc cũng đoán được sau đấy Thương gọi đến cho Linh và thu xếp một cái hẹn với Góc Nhìn. Hôm nay, Góc Nhìn và Linh gặp nhau tại quán cà phê L, đầu đuôi là như thế.
Lại nói tiếp chuyện Góc Nhìn gặp Linh.Sau khi nhận ra đối tượng cần gặp, Linh tiến đến ngồi đối diện với Góc Nhìn, ả cười rất tươi và gọi một cốc kem.“Quá đẹp!”– Góc Nhìn lẩm bẩm. Quả thực, nét đẹp hiện đại, cá tính với phong cách ăn mặc hết sức sexy của Linh dường như khiến Góc Nhìn quên mất mục đích cuộc gặp gỡ. Chào hỏi xã giao được vài câu, Linh cúi xuống sửa lại quai của chiếc guốc bị tuột ra lúc ả bước từ trên taxi xuống.Góc Nhìn vội rướn cổ lên cao hơn với hi vọng nhìn thấy được đầu ti của cô ả. Anh nhanh chóng nhận ra mình vừa làm một hành động vô ích.Chiếc áo Linh đang mặc là loại áo có khả năng nâng cao bộ ngực lên.Nó được thiết kế có một vòng thép đặc biệt ở vị trí ngực, khi người phụ nữ mặc loại áo này, vòng thép sẽ ép phần ngực ở phía dưới và đẩy nó lên khiến bộ ngực nhìn cao đẹp hơn.Khi thấy một phụ nữ mặc áo kiểu này, người quan sát sẽ nghĩ rằng hơn một nửa bộ ngực đã lộ ra, vậy thì chỉ cần cô ta hơi cúi xuống, sẽ có thể nhìn thấy được trọn vẹn bộ ngực.Nhưng thực ra, do có thiết kế đặc biệt như nói trên, loại áo này ép vào ngực rất chặt, cộng thêm độ dầy của chiếc coocxê, nên tất cả những gì người khác có thể thấy chỉ là phần trên của bộ ngực, cũng là phần mà người phụ nữ mặc loại áo này cố tình để lộ ra.

Nỗi thất vọng vì chiếc áo đã khiến Góc Nhìn giật mình nhớ lại mục đích chân chính của cuộc gặp.Anh vội chỉnh đốn tác phong, đẩy mọi ý nghĩ đen tối ra khỏi đầu.Góc Nhìn đã từng gặp gỡ với rất nhiều cô người mẫu kênh kiệu, rất nhiều cô gái thuộc loại “dân chơi” kiêu kì.Nhưng chưa bao giờ anh để cho họ chiếm được thế thượng phong trong các cuộc đàm thoại.Luôn luôn, anh tạo cho người đối diện một trong hai loại cảm giác. Thứ nhất, là bạn bè thân mật. Cũng có nghĩa là, hãy nói chuyện với nhau, chia sẻ thông tin như hai người bạn chứ không phải anh đang khai thác thông tin của họ.Thứ hai, là tạo cho họ cảm giác họ thấp hơn anh một cái đầu.Trường hợp thứ hai, Góc Nhìn chỉ sử dụng với những cô nàng quá kênh kiệu, quá coi thường người khác.Anh dùng cách này để hủy diệt lòng tin của họ, tạo cho họ cảm giác họ chỉ là kẻ tầm thường thấp kém, khiến họ mất tự tin vào bản thân.

Linh ngẩng mặt lên và hơi lúng túng khi thấy Góc Nhìn đang quan sát mình. Anh hơi cúi mặt xuống, ngước mắt lên nhìn ả, cánh tay anh tì vào tay vịn của ghế và một bên má anh tì vào bàn tay đang nắm lại. Góc Nhìn mỉm cười thân thiện. Anh lên tiếng trước: “Em là một cô bé rất xinh!”. Linh nhận lời khen, cô ả mỉm cười, nhưng không phải là nụ cười bẽn lẽn như các cô bé tuổi 16 khác vẫn cười khi được khen tặng, mà là một nụ cười tự nhiên tươi như hoa. Ả trả lời: “Hôm rồi gặp chị Thương trên “sàn”, em nghe chị ý nói nhiều về anh lắm. Chị ý làm em tò mò, không biết anh là người như thế nào mà đến cả chị ý cũng phải ca ngợi nhiều đến thế.”
Những lời đó của Linh làm Góc Nhìn tự tin hơn một bậc nữa vào mình. Anh cười nửa miệng và nói vừa đủ nghe: “Chắc nó chém gió với em đấy, anh cũng tầm thường thôi.”
Linh lại cười, cô ả nói với thái độ rất “nhí nhảnh”: “Thôi đi anh, anh cứ giấu nghề. Anh có biết chị Thương là người thế nào không? Cả các “sàn” ở Hà Nội này, không ai là không biết chị ý. Bình thường, như bọn em, chỉ dám đứng nhìn từ xa thôi chứ không dám lại gần đâu đấy. Chị ý nói, anh là người duy nhất mà chị ý nghe lời.Chị ý còn bảo, anh không phải là “play rân” làm em càng tò mò.”
Cảm giác tự mãn trào lên như sóng cồn trong lòng Góc Nhìn, hết lớp này đến lớp khác. Anh mím môi lại, vặn nó sang một bên làm nổi rõ chiếc má lúm đồng tiền duy nhất ở má phải. Anh nghĩ có lẽ sau vụ này, phải đến cảm ơn con em thật nhiều mới được.Ai đời nó nói về thằng anh kết nghĩa mà cứ như nói về thần tượng của nó vậy.Như vậy, Góc Nhìn càng phải cố gắng giữ gìn hình tượng, không những trước mặt Thương, mà trước mặt cả cô ả Linh này nữa. Anh ngồi tán hoa lá cành với Linh một lúc, dễ phải đến nửa tiếng, cho đến lúc Linh chợt hỏi một câu đầy chất tò mò: “À, em quên mất, tại sao anh lại biết em nhỉ? Anh hẹn gặp em chắc có việc gì chứ?Đừng nói với em là chỉ để làm quen thôi đấy nhá.” – Vừa nói cô ả vừa nháy mắt với Góc Nhìn, nhìn duyên dáng đến mức anh ngây người ra trong giây lát.
Lúc này Góc Nhìn mới nhớ lại mục đích của buổi hẹn. Anh lấy lại thái độ nghiêm túc, rồi nhìn thẳng vào mắt Linh, từ tốn nói: “Anh muốn hỏi em một chút chuyện.”
Linh hơi ngạc nhiên, cô ả cầm chiếc thìa đút vào miệng một miếng kem rồi hỏi: “Ơ, em thì có chuyện gì mà anh phải hỏi nhỉ? Em và anh có gì liên quan đến nhau đâu?Trước đây cũng chưa bao giờ gặp nhau thì phải?”
Góc Nhìn trở nên nghiêm túc hơn, anh nhìn vào mắt Linh sâu hơn và giọng nói của anh từ tốn hơn: “Anh muốn hỏi em ít chuyện về cậu bé đánh giầy tên Long, ở khu nghĩa địa Hoàng Hoa Thám.”

“Keng!!!...” Chiếc thìa rớt khỏi tay Linh rơi xuống đất. Mặt cô ả trở nên xanh mét, ả ấp úng hỏi lại Góc Nhìn: “Anh!... Anh vừa nói gì?...”

Dù đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng Góc Nhìn vẫn giật mình trước phản ứng của Linh. Như thế, gần như chắc chắn Linh hoặc bạn bè của cô ả đã đánh đập gây nên những vết bầm tím trên mặt Long. Vấn đề nảy sinh bây giờ là nếu hỏi cô ả sẽ chối. Vậy phải làm cách nào để ả khai? Giao ả cho công an ư? Người khác thì có lẽ đã chọn phương án này, nhưng Góc Nhìn thì chắc chắn không. Góc Nhìn suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng anh chọn phương án... tung hỏa mù.

Vẫn nhìn vào mắt Linh, anh nói: “Em cứ bình tĩnh. Thực ra hôm nay anh gặp em cũng chỉ vì muốn giúp em thôi. Nói thật với em, anh có mấy thằng bạn làm bên công an, bọn nó cho anh biết, bề ngoài công an giả vờ án binh bất động thế thôi, chứ thực ra bọn nó đang điều tra rao riết lắm.”
Linh tất nhiên đề phòng với những lời lẽ vừa rồi của Góc Nhìn. Cô ả chẳng còn lạ gì cái kiểu mớm cung của công an nữa. Biết đâu anh chàng này chẳng được bọn chúng phái đến để túm cổ cô? Linh chỉ nghĩ được đến vậy thôi, chứ ả chưa nghĩ phải đối phó bằng cách nào, bởi ả vốn là người sống hời hợt, lười suy nghĩ. Ả nói, cố giữ cho giọng được bình tĩnh: “Em có liên quan gì đến thằng bé ấy đâu, hôm nghe tin nó chết em cũng giật cả mình.”
Góc Nhìn bắt đầu cảm thấy khó nhằn: “Theo anh biết, thì em và bạn bè em đã nhiều lần đánh Long gây nên nhiều vết thâm trên mặt nó...”
Linh lại giật thót mình, cô ả ấp úng cắt ngang câu nói của Góc Nhìn: “Đúng là trước đây thỉnh thoảng bọn em có hay bắt nạt nó, nhưng từ lâu nay em không hề đụng đến nó. Em thề!!!...”
Thái độ lúng túng, sợ sệt đến thái quá của Linh làm Góc Nhìn khó hiểu. Bình thường, nếu ả sợ bị phát hiện chuyện mờ ám, ả sẽ lúng túng, nhưng chỉ ở mức độ vừa phải thôi, và ở mức độ đó, ả hoàn toàn có thể làm chủ cảm xúc để nó không biểu hiện ra ngoài mạnh mẽ đến như vậy. Thêm nữa, khi nghe Góc Nhìn nói anh đã biết chuyện Linh và bạn bè hay đánh đập Long, thì theo lẽ thường, ả phải hỏi làm sao anh lại biết. Đằng này ả thừa nhận ngay trước đây mình có đánh Long nhưng lại phủ nhận việc mình có liên quan đến cái chết của Long.
Những biểu hiện đó của Linh khiến Góc Nhìn nghĩ rằng, hẳn phải còn một nguyên nhân gì đấy tác động rất mạnh đến tâm trí Linh khiến ả bị ám ảnh. Trong khi đang phân tích và suy nghĩ như vậy, một ý nghĩ bất chợt khởi lên trong đầu Góc Nhìn. Anh vẫn nhìn vào mắt Linh, nhưng thay vào ánh mắt kẻ cả như lúc đầu, là ánh mắt của sự cảm thông, chia sẻ. Anh nói như thể chính mình cũng đang run sợ: “Anh kể với em chuyện này em đừng cười anh nhé. Em có biết vì sao anh lại biết chuyện này không? Em thấy đấy, anh chả phải công an công iếc gì cả, cũng chả phải người ở đây. Sở dĩ anh biết chuyện này là do chính... hồn ma của Long kể với anh.”

Mặt Linh xám ngoét như con gà bị cắt tiết. Không ai tưởng tượng được một cô gái mạnh mẽ cá tính và hiện đại như Linh lại có những cung bậc cảm xúc này. Ả lúng búng: “Anh!... Anh đừng làm em sợ... em thề là từ hơn 1 tháng trước khi thằng bé chết, em không hề đánh nó...”