Thích bài này? Bài trướcBài sau

Mr.K¡rØღ

Wed Dec 11, 2013 5:03 pm

#1

Mr.K¡rØღ

Mr.K¡rØღ

1220
2183
456
30/12/2012
27
TP.HCM
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 1220
G-Point : 2183
Liked : 456
Tham gia : 30/12/2012
Tuổi : 27
Đến từ : TP.HCM
Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ??? EmptyEm muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ???

Tên truyện gốc : EM MUỐN TRÁI TIM ANH MỘT LẦN NỮA VÌ EM MÀ RỈ MÁU ĐÚNG KHÔNG?
Tác giả: Traitimbenho
Thể loại: Tình cảm
***



1. Tuổi thơ
- Hahaha…thách anh Bi bắt được em đó…
- Dám trêu anh hả? Anh nhất định sẽ bắt được em…đứng lại đó…
Tiếng la cùng tiếng cười khúc khích của 2 đứa trẻ, kẻ đuổi theo người chạy trốn làm náo động cả một không gian yên tỉnh của buổi chiều tà. Hai ngôi nhà nằm cách nhau một cái sân không lớn, xung quanh là một hàng hoa dâm bụt đỏ thắm, gió thổi vi vu làm lây động những nhành hoa như đang vui đùa cùng hai đứa trẻ.
- Bắt được em rồi nhé! Dám trêu anh nè…thằng con trai vẹo má đứa con gái
- Huhuhu…
- Thôi bé Su Su nín đi anh Bi cho bé kẹo nè anh Bi không dành nữa đâu
- Hức…hức…thiệt anh Bi cho bé Su Su không?
- Thiệt anh Bi không đòi lại đâu…nè!
- Hihi cám ơn anh Bi, bé Su Su một cây anh Bi một cây nha!
- Uhm hihi….thằng con trai hôn lên má đứa con gái, đứa con gái đẩy ra vừa chạy vừa khóc
- Huhuhu…..anh Bi ăn hiếp Su Su, Su Su nghĩ chơi anh Bi ra huhu…
- Su Su anh Bi xin lỗi Su Su đừng khóc…anh Bi xin lỗi…thằng con trai đuổi theo
Đứa con gái bỏ chạy không may té đập đầu xuống đất, nó khóc in ỏi ba mẹ cả hai đứa trong nhà vội chạy ra, đầu đứa con gái bị chảy máu còn thằng con trai thấy thế cũng đứng khóc theo. Ba mẹ Su Su bế nó lên trạm xá khâu lại vết thương ngay trán, vết thương không sâu lắm nhưng cũng để lại một vệt sẹo nhỏ lệch về bên phải trên trán nó.
- Bé Su Su sao rồi? Hai vợ chồng tôi qua đây xin lỗi anh chị chỉ tại thằng Bi nhà tôi… Ba Bi hỏi
- Không sao cũng do con bé nhà tôi nghịch quá thôi, có vết sẹo này nó sẽ chừa mà haha. Ba nhỏ không giận mà còn vui vẻ đón tiếp gia đình Bi
- Vậy tôi cũng cám ơn anh chị nhiều…thấy con bé như thế này gia đình tôi cũng ngại quá
- Không sao mà…hàng xóm với nhau cả…vả lại nếu sau này chỉ tại vết sẹo mà không ai thương nó thì tôi bắt thằng Bi phải lấy nó làm vợ xem như huề haha
- Haha vậy mình quyết định vậy nhé! Nói rồi ba Bi quay sang Bi: “ Sao con không lại xin lỗi bé Su Su đi”
- Bé Su Su anh Bi xin lỗi bé Su Su nha…từ nay anh Bi không dành kẹo với bé Su Su nữa…anh cũng không làm bé Su Su khóc nữa đâu…anh Bi xin lỗi bé Su Su, đừng giận anh nhé!
- Hihi em hết giận anh Bi òi…anh Bi hứa nha sau này không được dành kẹo với Su Su cũng không được ăn hiếp Su Su nữa
- Hihi anh Bi hứa mà….sau này anh Bi sẽ cưới bé Su Su nha!
- Dạ hihi…anh Bi ngoéo tay
- Hahaha anh thấy đó hai đứa nó chịu rồi đó nha vậy từ nay cứ xem nhau như một gia đình nha anh suôi. Ba bé Su Su nói
- Haha vậy còn gì bằng nữa
Tiếng cười lẫn tiếng trêu đùa của cả người lớn và trẻ nhỏ làm cho căn nhà trở nên ấm cúng hơn lấp đi cái lạnh lẽo bên ngoài. Đêm xuống mọi người đều yên giấc chỉ còn tiếng gió vi vu, tiếng kêu của côn trùng, những âm thanh khiến người ta liên tưởng đến những đều đáng sợ…
Hôm nay gia đình Bi về quê ngoại, mẹ Bi cùng Bi đi chợ mua ít đồ tặng ngoại, đi suốt buổi mua nào quà tặng ông bà, cô chú…cuối cùng đi ngang qua gian hàng quà lưu niệm Bi cứ dáo dát nhìn vào con búp bê màu hồng, tóc bím 2 bên, đôi mắt màu nâu cộng thêm cái má lúng đồng tiền xinh xắn.
- Mẹ mua cho con con búp bê đó đi, con muốn tặng cho bé Su Su
- Uhm con ngoan
Vừa về đến nhà Bi vội chạy sang qua nhà Su Su
- Su Su ơi! anh Bi có cái này cho Su Su nè!
- Cái gì vậy anh Bi?
- Nè…đẹp không anh Bi tặng Su Su nè!
- Hihi cám ơn anh Bi. Su Su vui típ mắt. “Su Su tặng anh Bi bé heo con nè”
- Uhm cám ơn Su Su, mai anh Bi về ngoại 5 ngày lận có búp bê cho Su Su chơi đỡ buồn hihi
- Dạ…khi về anh Bi nhớ mua kẹo cho Su Su nha!
- Uhm anh Bi nhớ mà hihi anh Bi về nha
- Dạ
Bi cùng gia đình về quê ngoại được hai hôm thì ông nội Su Su ngã bệnh gia đình báo cho ba mẹ Su Su biết, họ gấp rút sang Mĩ
- Ba mình không ở lại đây nữa ạ
- Ừ gia đình mình phải sang Mĩ ông nội con đang bệnh, con không nhớ ông nội sao?
- Dạ Su Su nhớ ông lắm…mình có quay về đây không ba con muốn gặp anh Bi
- Ừ khi nào ba sắp xếp được mình sẽ về nha con
- Dạ….con yêu ba. Su Su hôn lên má ba nó vui mừng
Một ngày sau khi thu xếp mọi việc ở Việt Nam, gia đình Su Su bay sang Mĩ chỉ tiếc một điều không thể chào hỏi gia đình nhà Bi
Sau 5 ngày Bi trở về vừa đến nhà đã vội sang nhà Su Su gọi nó gọi mãi nhưng chẳng nghe tiếng ai trả lời…
- Su Su ơi anh Bi về rồi nè….anh Bi mua nhiều kẹo cho Su Su lắm nè ra đi Su Su không ra là anh Bi ăn hết đó nha…Su Su…Su Su…
Mặc cho thằng bé gọi, đập cửa ầm ầm nhưng không một tiếng trả lời thằng bé khóc chạy về nhà
- Bi, sao con khóc vậy con? Mẹ Bi hỏi
- Dạ…hức..hức..Su Su không trả lời con, con gọi mà Su Su không ra Su Su giận con…hức..hức..
- Nín mẹ thương…Su Su sang Mĩ rồi con mẹ không biết con bé có về đây nữa không…mẹ Bi thở dài Bi nghe xong càng khóc to hơn nữa
- Bé Su Su đi bỏ con rồi hả mẹ hức…hức…con không chịu con không chịu đâu…hức…hức
- Nín đi con mai mốt Su Su về chơi với con mà. Mẹ Bi dỗ dành, Bi khóc rồi mệt nằm ngủ trên tay mẹ nó
Ngày qua ngày Bi vẫn sang nhà nó nhìn xem nó đã về chưa…cứ thế cứ thế Bi chờ đợi trong vô vọng rồi một năm sau đó gia đình Bi chuyển lên Sài Gòn sinh sống, phần vì công ty ba mẹ Bi sát nhập với công ty ông nội Bi nên về đây tiếp quãng công việc thuận tiện hơn, phần vì muốn cho Bi có một môi trường học tập tốt hơn…dù không muốn đi dù rất muốn ở lại để đợi Su Su trở về nhưng Bi vẫn phải đi.


Được sửa bởi Mr.K¡rØღ ngày Wed Dec 11, 2013 5:03 pm; sửa lần 1. (Reason for editing : DarKmOn)
Mr.K¡rØღ

Wed Dec 11, 2013 5:03 pm

#2

Mr.K¡rØღ

Mr.K¡rØღ

1220
2183
456
30/12/2012
27
TP.HCM
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 1220
G-Point : 2183
Liked : 456
Tham gia : 30/12/2012
Tuổi : 27
Đến từ : TP.HCM
Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ??? EmptyRe: Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ???

2. Trở lại Việt Nam
Thời gian cứ thế trôi qua, Bi càng ít nói, trầm lặng hẳn, gương mặt trở nên lạnh lùng hơn và bây giờ Bi không còn là một đứa nhóc tinh nghịch như xưa mà đã trở thành một chàng trai 20 tuổi với gương mặt thanh tú nhưng lạnh giá, đôi mắt nâu buồn nhìn về phía xa xăm nhưng những điều đó không làm cho hắn xấu đi mà càng làm tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng của hắn, đó chính là Vũ Khánh Băng
Kể từ ngày sang Mĩ đến nay đã 15 năm nó vẫn chưa có dịp trở lại Việt Nam, ông nội nó sau cơn bạo bệnh đã mất vậy là ba nó phải ở lại tiếp quãng công ty, dù rất muốn cho nó về Việt Nam nhưng quá bận…bây giờ nó đã lớn nó có thể tự chăm sóc cho bản thân mình ba nó cũng yên tâm. Ngày mai nó sẽ bay trở lại Việt Nam, thứ duy nhất mà nó vẫn luôn giữ bên mình cho đến tận bây giờ là một con búp bê màu hồng. Bây giờ nó đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp 18 tuổi có thề nói đây là cái tuổi đẹp nhất, nó không còn cột bím 2 bên như ngày xưa nữa mà tóc xoã thẳng, để mái một bên che đi phần sẹo nhỏ trên trán, đôi mắt màu nâu vẫn tinh nghịch như ngày nào chỉ là giờ có chút chững chạt hơn…đó là Trần Nguyễn Bảo Anh
- Mai con về Việt Nam phải cố gắng chăm sóc tốt bản thân nha con, nếu ba mà nghe chuyện gì không tốt ba sẽ bắt con trở lại đây nhé! Ba nó dặn dò trước khi đi
- Dạ con biết rồi ba mẹ yên tâm con lớn rồi mà hihi. Nó nũng nịu
- Ừ…ba mẹ sẽ cho chị Lam đi cùng con để lo cho việc ăn uống của con nữa. Mẹ nó lên tiếng
- Dạ không cần đâu mẹ…con có thể tự lo mà con cũng học một khoá nấu ăn rồi chứ bộ với lại có Hân đi cùng con rồi, ba mẹ yên tâm đi ạ
- Ừ…mẹ biết nhưng mà có chị Lam đi ba mẹ vẫn yên tâm hơn
- Con hứa mà con sẽ chăm sóc được mình mà ba mẹ cho chị Lam theo làm sao con có thể lớn được con phải tự mình làm tất cả…đi mà mẹ…
- Ừ…thôi được rồi nhưng con phải nhớ những gì con nói đấy về đó phải báo tin liền cho ba mẹ biết nghe chưa
- Dạ con biết rồi ạ! Nó vui mừng hôn ba rồi hôn mẹ
Chuyến bay đưa nó trở lại Việt Nam, nó trở về cùng một người bạn thân Huỳnh Gia Hân – cùng tuổi với nó, học chung trường, chơi rất thân, xinh đẹp không bằng nó nhưng nữ tính hơn nó nhiều.
- Tới rồi…Việt Nam ơi!…vừa ra khỏi sân bay là nó hét lên
- Nhỏ khùng hả? Người ta nhìn kìa
- Uhm ha hihi tao quên, thôi về nhà tao đi. Nó bắt một chiếc taxi rồi đi về nhà - nhà nằm ở Sài Gòn
Tại một ngôi nhà lớn trong thành phố:
- Ba mẹ con muốn ra ở riêng
- Sao vậy con? Ở nhà ba mẹ có thể chăm sóc con ra ngoài…
- Dạ con muốn sống tự lập
- Thôi được rồi, ba đồng ý với một điều kiện con phải vào công ty phụ ba
- Dạ, vâng. Cuối đầu chào, gương mặt băng giá ấy trở về phòng, hai bậc sinh thành nhìn theo chua xót từ rất lâu họ không thấy hắn nở một nụ cười nào thật sự
Sài Gòn hôm nay nắng khá gay gắt, xế chiều mà nắng muốn cháy da, về đến nhà cả hai đứa cũng mệt nên lê la đống đồ lên phòng, trước khi về mẹ nó đã sớm cho người dọn dẹp nên về đến là nó cứ thả mình trên chiếc nệm mềm mại rồi thiếp đi. Bất chợt chuông điện thoại vang lên mà nó tỉnh giấc
- Dạ con nghe ba!
- Con về tới nhà chưa sao không gọi điện cho ba mẹ hay?
- Dạ con vừa về tới mệt quá con quên hihi
- Ừ vậy thôi con nằm nghĩ đi nhớ có chuyện gì phải báo cho ba mẹ hay nghe chưa!
- Dạ con biết rồi ạ, ba mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ nha! Con không chăm sóc được ba mẹ…nó nũng nịu
- Thôi được rồi không có con ba mẹ mới khoẻ đó. Ba nó trêu
- Ba…
- Thôi thôi được rồi lớn rồi làm như còn bé lắm con nhớ chăm sóc tốt bản thân nha, ah nhớ về nhà cũ xem gia đình Bi còn ở đó không hỏi thăm họ giúp ba nhá!
- Dạ con biết rồi mai con sẽ đi.
- Ừ con nghỉ đi…nhớ có chuyện gì phải báo cho ba mẹ hay đó
- Dạ! con chào ba
Tắt điện thoại nó tiếp tục với sự nghiệp thiêng liêng của mình cho đến tận sang hôm sau
Mr.K¡rØღ

Wed Dec 11, 2013 5:04 pm

#3

Mr.K¡rØღ

Mr.K¡rØღ

1220
2183
456
30/12/2012
27
TP.HCM
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 1220
G-Point : 2183
Liked : 456
Tham gia : 30/12/2012
Tuổi : 27
Đến từ : TP.HCM
Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ??? EmptyRe: Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ???

3. Gặp lại
- Bảo Anh mày dậy chưa. Hân đập cửa phòng gọi nó
- Uhm…dậy nè…mày làm gì mà sáng sớm la um xùm vậy? Tao còn mệt quá nè…Nó đưa gương mặt ngáy ngủ ra mở cửa
- Hôm này phải làm thủ tục nhập học đó con quỷ…dậy rồi đi nhanh lên
- Ừ…tao quên đợi tao tí.
Nó quay vào…rẹt…rẹt…15 phút sau…
- Xong rồi đi nhanh đi rồi về tao ngủ nữa
- Ngủ nữa hả? Mày không sợ thành heo hả?
- Ngủ là nghề của chị mà cưng hehe
- Thôi đi nhanh đi con quỷ
Đón chiếc taxi đi thẳng đến trường ĐH ECNM, vì đã theo học bên Mĩ nên nó chỉ cần bổ sung môt số thủ tục nữa là vào trường để học. Sau khi gặp thầy hiệu trưởng để bổ sung hồ sơ nó và Hân đi một vòng quanh trường…
- Ê trường này rộng thiệt nha… Hân nói
- Ừ…mà mày xem xong chưa tao muốn ngủ
- Ừ về thì về ngủ đi cho mày thành heo luôn, mà khoan đứng đây đợi tao xíu nhỏ lật đật kiếm tollet chạy vọt vô để nó đứng lắc đầu ngán ngẫm
Đợi nhỏ lâu quá nó đi dọc hàng lang, nhìn thấy một cái cây khá to gần đó có một cái hồ lớn nằm phía bên trái thư viện, nó đi lại hứng bóng râm từ cái cây đó. Chạy tới không nhìn trước nhìn sau đứng một hồi nó thấy như có con gì cắn ở chân nó nhìn xuống thì thấy một ổ kiến lửa đang vây lấy chân nó tưởng như chân nó là một món ăn béo bở. Nó không im lặng được nữa tay thì phủi, chân thì chạy , miệng thì la…một người đứng cạnh mé hồ đang tìm sự yên tĩnh nghe tiếng la của nó quay sang chưa nhìn được mặt nó thì đã nghe….ũm…ũm...cả hai lọt chũm xuống cái hồ
- Cứu…cứu…tôi không biết bơi…Nó quơ tay quơ chân hụp lên hụp xuống kêu cứu..
Hắn bơi ra đem nó lên bờ thì nó đã ngất một phần vì sợ một phần do không biết bơi…Thấy nó nằm im hắn đành phải…hô…hấp…nhân…tạo….Hắn cuối xuống hành động…nó mở mắt ra mở tròn hết cỡ…ai đó đang hôn nó ah không đang hô hấp nhân tạo cho nó, chợt tim nó đập thình thịnh….Hắn ngước lên thấy nó đang nhìn mình…hai ánh mắt nhìn nhau bất động một phút. Tim hắn lại đập nhanh, nhìn vào đôi mắt đó hắn cảm giác rất quen thuộc…Không kiềm chế cảm xúc hắn lại cuối xuống hôn nó, lúc này nó đã kịp định thần, đẩy hắn ra, bỏ chạy…hắn kịp định thần lại
- Mày làm cái gì vậy hả? Không phải Su Su mày làm vậy có lỗi với Su Su mày biết không hả? Tự nói tự đánh mình tự trách mình, hắn lại thấy nhớ Su Su, ánh mắt của nó làm tim hắn đập mạnh, hắn không cho phép mình nghĩ đến bất kỳ ai ngoài…Su Su
Chạy lại chỗ cũ thì gặp Hân đang đợi nó
- Mày chạy đi đâu vậy? Làm tao đợi dài cổ, mà quần áo mày sao ướt nhẹp vậy?
- “Trời ơi nụ hôn đầu tiên của mình đã bị cái tên chết bầm đó lấy mất rồi, trời ơi…sao vừa về đã gặp sao chổi vậy?” Nó kêu la thảm thiết trong suy nghĩ
- Nè…mày làm sao vậy?
- Ơ …Không có gì về thôi
Đón xe về nhà, nó lên phòng ôm lấy con búp bê…
- Anh ta là ai sao mình lại có cảm giác như là anh Bi…không phải anh Bi làm gì trên đây anh ấy đang ở quê chứ? Không nghĩ nữa nó chạy xuống nhà gọi Hân
- Hân! Tao với mày đi đây chút nha!
- Đi đâu đó?
- Ừ về nhà cũ của tao…không biết bây giờ có còn…nữa không
- Còn gì…ah…cái người mà kể tao nghe đó hả?
Nó im lặng không nói gì, ánh mắt nhìn về phía xa xăm…hy vọng…
Đón taxi đến nơi nó đi thật nhanh…Hân đuổi theo nó, khung cảnh xa lại hoàn toàn với nó giống như chưa bao giờ nó sống ở nơi này, đường sá, cây cối, nhà cửa…nói chung mọi vật đều khác hẳn. 15 năm trước khi đi nó vẫn còn nhớ nơi đây rất ít nhà, cây cối thì nhiều nhưng 15 năm sau khi trở về nhà cửa mọc lên nhiều hơn khích nhau hơn còn cây cối thì dần mất đi….đi hồi lâu cũng đến nhà nó. Căn nhà giờ đây đã đổi chủ cũng đã xây mới, không còn hàng dâm bụt nữa, không còn cái sân đó nữa…nó nhìn thấy ngôi nhà gần đó như vô thức nó liền đến gõ cửa
- Cháu tìm ai? Một người phụ nữ trung niên hỏi nó
- Dạ…dạ cháu tìm anh Bi…nó bối rối
- Anh Bi nào? Bác sống ở đây được 5 năm rồi không biết ai tên Bi cả
- Dạ…chắc cháu nhầm nhà xin lỗi bác. Nó cuối đầu quay đi, một chút hụt hẩn…
- Thôi đừng buồn nữa nếu có duyên chắc chắn mày sẽ gặp lại anh Bi của mày mà. Hân khuyên nó
- Uhm…thôi mình về đi
Nó cùng nhỏ Hân ra đón taxi về, trên đường về nó không nói gì chỉ nhìn xa xăm, Hân thấy nó thế đành im lặng….
- Mày ngủ ngon nha…mai đi học rồi đó nhớ ngủ sớm nha tao không muốn trể giờ vì mày đâu nha con quỷ. Hân trêu nó
- Ừ tao biết rồi
Màng đêm tỉnh mịt, không gian im lặng dễ đưa con người ta vào giấc ngủ nhưng…nó không tài nào ngủ được lăn qua lăn lại đến gần sáng nó mới chộp mắt được
Mr.K¡rØღ

Wed Dec 11, 2013 5:04 pm

#4

Mr.K¡rØღ

Mr.K¡rØღ

1220
2183
456
30/12/2012
27
TP.HCM
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 1220
G-Point : 2183
Liked : 456
Tham gia : 30/12/2012
Tuổi : 27
Đến từ : TP.HCM
Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ??? EmptyRe: Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ???

4. Đối đầu
- Ầm…ầm….dậy mày con heo…trễ học rồi dậy đi…BẢO ANHHHHHH
- Ừ….rồi dậy liền hichic ngủ cũng không yên với mày nữa. Xong rồi đi thôi
- Hôm qua mới nói bây giờ trễ tại mày đó…Hân vừa đi vừa làu bàu
Một ngày đẹp trời mà nó phải chịu ầm ầm bên tai…cũng tại nó thôi ngày đầu tiên mà đã đi trễ rồi không thì nó đã cho con nhỏ Hân im cái miệng từ lâu rồi.
- Hôm nay lớp ta có 2 bạn học mới, hai em tự giới thiệu với lớp đi. GVCN nói
- Mình là Trần Nguyễn Bảo Anh rất mong được các bạn giúp đỡ. Nó nói không quên nở một nụ cười làm xao xuyến lòng người
- Mình là Huỳnh Gia Hân, các bạn nhớ giúp đỡ mình nhé! Một nụ cười nữ tính hơn bao giờ hết
- Được rồi hai em về chỗ ngồi đi, bàn gần cuối lớp
Cô giáo nói rồi chỉ hai đứa xuống bàn thứ 3 và thứ 4, nó ngồi cạnh một tên con trai – Lâm Phi Nhân, Phi Nhân nở một cụ cười ấm áp làm nó cảm thấy con người này thật dễ gần lại còn đẹp trai nữa…., Hân ngồi phía trước nó bàn thứ 3 kế bên là một tên con trai tên Trịnh Thiên Ân là bạn thân của Phi Nhân, vui tính đẹp trai dễ gần làm Hân thấy hơi đỏ mặt.
- Được rồi chỗ ngồi thì như thế nhé! Bây giờ chúng ta vào bài học đầu tiên. GVCN lên tiếng
Tiết học trôi qua khá nhanh, đến giờ ra chơi nó đói bụng lôi kéo nhỏ Hân đi cùng nhưng nhỏ đang nói chuyện với Thiên Ân rất hợp ý…
- Ê, tao đói mày đi xuống căn tin với tao đi
- Thôi tao không đói mày đi đi hihi. Miệng nói mà mắt vẫn nhìn Thiên Ân đắm đuối
- Để Phi Nhân đi với Bảo Anh nha!
- Ah…uhm cũng được hihi. Cốc…cái đồ mê trai. Nó gõ vào trán Hân nói nhỏ, rồi bỏ đi, Phi Nhân đi theo sao
- Ui da…con quỷ đau muốn chết
- Hân có sao không? Ân lên tiếng
- Hihi Hân không sao…cám ơn Ân nha
Khoa quản trị của nó nằm phía bên phải của ngôi trường kế bên là thư viện tiếp đó là khoa Tài chính – Kế Toán, khoa Kĩ thuật…ngôi trường khá rộng so với ngôi trường mà nó học bên Mĩ, xung quanh cây cối nhiều hơn phía sau trường có một bãi đất trống dành cho giờ thể dục…dù nó và Hân đã đi thăm quang một lần nhưng lần đó chỉ có Hân là chú tâm còn nó thì ngáy ngủ nên chẳng quan tâm gì mấy. Nó học ở lầu 3, vừa đi đến bật thang cuối cùng nó đã thở ra hơi…
- Bảo Anh mệt sao? Đứng đây đi Nhân đi mua rồi mình lên…Không đợi nó trả lời Nhân đi mau
Nó khẽ miễm cười, nó tin mình đã tìm được một người bạn tốt nhưng nó không chịu đứng im một chỗ mà nhìn hết bên này rồi nhìn sang bên kia. Thấy đằng xa người ta bu đông nghẹt không biết chuyện gì nhưng với bản tính tò mò nó chạy lại…
- Bum…ui da cái đầu của tôi. Nó ôm đầu nhìn lên thì thấy một tên con trai đang ôm một chồng sách từ thư viện đi ra, nó chỉ lo chạy mà không nhìn đường
- Cô có mắt không vậy hả? Đi sao không biết nhìn đường? Hắn bực mình quát tháo trước chồng sách nằm lê lết trên đất, nhìn thấy nó hắn lại nhớ chuyện hôm qua, tự nhủ không thể có lỗi với Su Su hắn làm như không quen biết
- Tôi…tôi…xin lỗi…để tôi nhặt lại. Nó vừa nói vừa nhìn lên, trước mặt nó bây giờ là một tên con trai có khuôn mặt thật đẹp nhưng nó vẫn cảm thấy lạnh giá không ấm áp như Phi Nhân…đôi mắt nâu trong có vẻ dang mang một nỗi buồn,…phút chốc nó bị đứng hình nó thấy quen quen nhưng lại không nhớ đã gặp hắn hôm qua
- Này nhìn gì mà nhìn hả? Tiếng hắn vang lên làm nó tỉnh lại vội cúi xuống nhặt đống sách bừa bộn
- Thôi khỏi cần…hắn giật phăng tay nó ra. Lần sau đi đường nhớ mà mang mắt kính vào nhé chứ nếu không người ta lại tưởng cô có mắt để trưng bày đó biết chưa? Hắn vừa gom sách vừa mắng diết
- Này…anh vừa phải thôi nhé! Tôi đã xin lỗi anh rồi anh còn nói cái kiểu đó nữa ha? Nó la lên
- Tôi nói cô không đúng sao? Nếu mắt cô không để trưng bày thì đâu có đụng phải tôi….
Chưa nói hết thì xung quanh một đám con gái trong căn tin đang vây lấy Phi Nhân trong căn tin chạy về phía hắn. Hắn nheo mày vội gom sách rồi kéo nó bỏ chạy. Từ phía xa đám con gái cứ nhao nháo gọi “Anh Khánh Băng, đợi em với…”
- Buông ra…anh làm cái gì vậy hả? Buông ra mau? Nó vùng vằn
Hắn kéo nó ra phía sau trường thấy tránh được bọn con gái kia rồi hắn buông tay nó ra
- Bốp…đồ vô liêm sĩ. Nó đánh hắn định bỏ chạy thì hắn kéo tay nó lại
- Cô nói ai vô liêm sĩ hả? Tôi chỉ không muốn cô gặp rắc rối vì tôi thôi hiểu chưa? Nói rồi hắn buông tay nó ra để nó đứng ngơ ngác
Nó quay trở lại, gặp Phi Nhân đang bị vây quanh bởi đám con gái lúc nãy, nó không nói gì đi thẳng lên lớp, Nhân thấy đuổi theo nó
- Bảo Anh đợi…đợi Nhân với…Bảo Anh đi đâu vậy?
- Ờ…không có gì thôi mình vào lớp đi
- Còn…Nhân vừa nói vừa đưa đồ ăn lúc nãy lên cho nó
- Uhm…tí nữa Bảo Anh ăn, cám ơn Nhân nhiều nha
Về lớp nó vẫn thấy con bạn mình đang vui vẻ nói chuyện với Ân, gương mặt nó méo xẹo “Tí về bà cho mày đói nha con” nó thầm nghĩ
Tiết học cũng nhanh chóng kết thúc, nó và Hân ra về Nhân và Ân muốn đưa tụi nó về nhưng nó từ chối còn Hân thấy vậy cũng không đi
- Ê…mày làm gì mà mặt buồn so vậy? Hân hỏi
- Tao không biết…tự nhiên tao có một cảm giác là tao đã gặp lại anh Bi nhưng mà…
- Nhưng mà sao mà lúc nào?
- Nhưng mà người đó không giống…tao cũng không biết nữa
- Mày khùng hả? Lúc thì giống lúc thì không giống vậy cuối cùng là như thế nào?
- Chắc là không phải đâu…con người này khó chịu, hung dữ, vả lại còn bắt nạt con gái nữa không phải anh Bi của tao đâu hihi. Nó nghĩ thế rồi cười mãng nguyện với suy nghĩ của mình
Hai đứa nó vừa đi vừa nói chuyện không để ý đằng xa một chiếc mô tô đang chạy với tốc độ cao, chạy phớ qua người nó làm nó muốn đứng tim
- Chạy xe cái kiểu gì vậy hả? Muốn gặp diêm vương sớm hả? Đồ âm binh…Nó vừa mắng vừa la vừa chửi và cũng đủ thấy gương mặt đó khi hắn quay lại nhìn
- Thằng…thằng…cha đó đó Hân…nó vừa nói vừa chỉ tay về phía hắn, Hân nhìn nhưng chỉ thấy phớ qua lưng rồi hắn chạy mất
- Thằng cha đó là ai?
- Là người lúc nãy tao nói mày nghe đó
- Uhm…chắc không phải anh Bi mày rồi, nghe mày kể anh Bi mày dễ thương lắm mà không phải rồi
Nó im lặng gật đầu, nhà cũng không xa trường lắm nên đi 15p là tới, cái bụng nó vẫn chưa ăn gì cứ sôi lên, mặt nó nhăn như mặt khỉ nghĩ lại chỉ tại con Hân mê trai nó càng bực mình
- Nè ăn đỡ mì gói đi…chiều nay tao đền cho…hihi
- Ờ…cám ơn…nhờ mày đó
- Hihi xin lỗi mà tại…
- Tại bạn tôi mê trai kaka
- Cốc…ai mê trai hồi nào hả mậy? Chỉ là nói chuyện hợp tính nên thích thôi. Nhỏ ngại ngùng
- Ờ…để tao nhờ Phi Nhân mai mối cho mày kaka
- Ăn đi nói nhiều quá mắc nghẹn giờ. Nhỏ đỏ mặt
Hắn quay đầu lại muốn xin lỗi nhưng nhìn thấy nó lại nhớ chuyện lúc sáng nên chạy đi luôn, hắn đang đuổi theo một tên cướp…
- Của chị nè…chị xem có mất gì không?
- Ah…không cảm ơn em nhiều
- Dạ không có gì. Nói xong hắn vọt xe đi mất
Mr.K¡rØღ

Wed Dec 11, 2013 5:04 pm

#5

Mr.K¡rØღ

Mr.K¡rØღ

1220
2183
456
30/12/2012
27
TP.HCM
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 1220
G-Point : 2183
Liked : 456
Tham gia : 30/12/2012
Tuổi : 27
Đến từ : TP.HCM
Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ??? EmptyRe: Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ???

5. Mèo hoang
Ban đêm không khí Sài Gòn trở nên hiền hoà hơn, nó với Hân ở nhà cả ngày cũng chán nên đi dạo…Nó vẫn còn ngơ ngác với khung cảnh Sài Gòn chưa biết nhiều nên chỉ đi gần nhà không đi xa được
- Ê đằng trước là công viên đó lại đó đi. Nó kéo Hân không cho nhỏ đồng ý
- Ăn kem đi. Nó lại kéo Hân
- Ngon quá ha hihi. Hân nói
- Ê lại đây chơi đi. Nó kéo Hân
Nó hết kéo Hân lại chỗ này lại kéo Hân qua chỗ khác, hết đòi ăn cái này lại đòi ăn cái kia, đi riết cũng mệt nó kéo Hân lại ghế đá ngồi
- Ê công nhận về Việt Nam vui thật. Hân nói
- Uhm…tao cũng thấy vậy hihi mày thì sướng rồi gặp được người trong mộng
- Cái…gì? Mày nói ai mà người trong mộng hả con heo kia? Hân véo tai nó
- Ui…đau…đau…con quỷ buông ra coi…hehe chứ không phải hả anh Thiên Ân là gì vậy ta. Vừa nói nó vừa đứng lên bỏ chạy
- Con kia đứng lại….Hân rượt theo nó
Ầm….nó lo chạy tránh Hân bắt được nhưng lại va vào một người và cảnh tượng hiện giờ là nó nằm trên người hắn….nó ngước lên nhìn
- Lại là cô???????? Hắn nheo mắt
- Ơ…sao lại là anh? Xin…lỗi…Nhỏ nhìn hắn ngượng ngùng với tư thế hiện giờ, vội đứng dậy
- Gặp cô đúng là xui xẻo…hắn lấy tay phủi áo rồi bỏ đi
- Gì…gì..hả? Tên kia đứng lại đồ chết bầm anh nói ai xui xẻo hả???????????? nó vừa nói vừa chạy theo kéo tay áo hắn lại
- Nè…cô có buông ra không hả??????
- Không buông…anh nói ai xui xẻo hả?????
Nó vừa nói vừa kéo tay áo hắn, hai bên vằn co…tẹtttttttttttttttttttttt …. Vậy là đi tong cái tay áo của hắn, hắn trừng mắt nhìn nó
- Ơ…tôi…tôi xin lỗi, vội buông tay hắn ra nó quay về phía sau thì thấy Hân trân trân nhìn hắn mê hồn vội kéo tay nhỏ chạy
- Nè…cô kia đứng lại định bỏ chạy hả???????? Đúng là xui xẻo mà, đồ mèo hoang….
Hắn không đuổi theo mà quay lại phía bạn của hắn còn nó kéo Hân chạy thục mạng
- Ê Băng mới nãy mày còn bảnh trai lắm mà sao bây giờ thân tàn ma dại vậy mậy? Bảo Nam lên tiếng
- Tao gặp mèo hoang nó vồ tao đó….đúng là xui xẻo mà
- Haha…mèo hoang làm gì có ở đây hả mậy? Ha chọc phá cô nào????? Nhật Bảo công kích
- Cốc…mày nói nữa tao cho mày nằm ở đây luôn bây giờ, về thôi. Hắn cốc đầu Nhật Bảo
- Hehe bị tao nói trúng tim đen rồi chứ gì? Nhật Bảo tiếp tục
- Không xử mày tao không phải Vũ Khánh Băng…Tõm….Chưa dứt lời hắn đã lôi Nhật Bảo đẩy xuống cái hồ gần đó mặc cho Nhật Bảo ú ớ hai thằng còn lại đứng cười thoả mãng…
Nó kéo tay Hân đi chạy được một đoạn khá xa…nghĩ đã bỏ hắn đằng xa rồi nên cả hai dừng lại lấy hơi…
- Trời ơi…mày làm cái gì vậy con quỷ…tao muốn…đứt hơi rồi nè. Hân thở dốc
- Tao…tao đâu cố ý…tại thằng cha đó kêu tao là đồ xui xẻo chi…hắn ta mới đúng là đồ xui xẻo….
- Mà công nhận anh ta đẹp trai kinh, đẹp hơn cả Thiên Ân nữa hihi
- Thôi đi cô nương…cho tao xin thằng cha đó mà đẹp cái gì…người thì hung dữ, chấp vặt như con gái…xì…
- Tại mày chứ tại ai mà đổ thừa người ta…
- Tao bạn mày ha thằng cha đó bạn mày?????? Nó hét
- Hihi bớt nóng bớt nóng về…mình về ha Bảo Anh ha…
Về đến nhà ai về phòng người đó, Hân thì nghĩ về hắn mà cười típ mắt, nó nghĩ về chuyện của ngày hôm nay càng nghĩ nó càng bực mình
- Đúng là một ngày xui xẻo mà, gặp cái tên chết bầm đó tốt nhất nên tránh đi là tốt nhất hehe, nó tự kĩ rồi đi vào giấc ngủ
Về phần hắn cũng không thua kém gì nó, đi về với bộ dạng sọc sệt bê bết, áo thì một tay còn một tay mất, nghĩ lại hắn càng tức điên lên…
- “Mèo hoang” cô được lắm dám trêu Vũ Khánh Băng này…cô hãy đợi đấy. Một nụ cười nữa miệng của hắn hiện ra
Mr.K¡rØღ

Wed Dec 11, 2013 5:05 pm

#6

Mr.K¡rØღ

Mr.K¡rØღ

1220
2183
456
30/12/2012
27
TP.HCM
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 1220
G-Point : 2183
Liked : 456
Tham gia : 30/12/2012
Tuổi : 27
Đến từ : TP.HCM
Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ??? EmptyRe: Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ???

6. Sao tránh…mà vẫn gặp
Hôm nay nó dậy sớm hơn, chuẩn bị tốt mọi thứ mong sao ngày thứ hai đi học sẽ mang lại nhiều may mắn
- Ê…hình như hôm nay có mưa đó mày…nhớ mang theo dù nha! Hân nói
- Ai nói mưa? Mà mưa thiệt hả? Nó thật thà
- Haha…tại mày dậy sớm quá ông trời ổng cảm động nên…mưa haha. Nói xong Hân bỏ chạy trước, nó thì liên tưởng đến cái đầu con lừa
- Gừ……..mày dám ghẹo bà điên tiết hả???????? Huỳnh Gia Hân đứng lại đó….Nó hùng hổ đuổi theo
Cứ kẻ đuổi người rượt vậy mà nó và Hân đến trường trong tít tắc. Hân chạy đến trước cổng trường thì thấy mọi người đang vây lấy ba người con trai, cố gắng nhón gót để nhìn nhưng không thấy rõ mặt. Nó chạy đến thấy Hân ngơ ngác nhìn gì đó nó cũng bắt chước theo
- Ê Hân mày nhìn gì vậy?
- Tao không biết thấy người ta nhìn tao nhìn theo ah
- Cốc…con khùng…nhiều chuyện đi lên lớp đi mày
- Ui da…mày đừng cốc đầu tao nữa…u đầu tao hết òi nè
- Hihi uhm tao biết òi sorry mày nhiều nha hihi
- Bảo Anh, Gia Hân…nghe tiếng ai gọi hai nhỏ quay lại
- Đợi bọn mình với. Phi Nhân cùng Thiên Ân đang cố thoát khỏi vòng vây của ma nữ
Nó và Hân tươi cười khi trong thấy bọn họ và nụ cười nó tắt đi khi một người nữa bước ra đó chính là hắn
- Sao…hai người đi chung với cái tên chết bầm này. Nó hỏi khi nụ cười vừa tắt, cả hai đều nhìn về hướng ngón tay của nó đưa ra
- Cô nói ai là đồ chết bầm hả?????????
- Tôi nói anh chứ nói ai nữa, cái đồ chết bầm, cái đồ sao chổi, cái đồ…Nó không nói nữa khi xung quanh mọi người đang trân trân nhìn nó, nó cảm thấy ớn lạnh sống lưng. “Mình đi lên lớp đi” nó kéo tay Hân trong khi Hân vẫn còn nhìn hắn ngơ ngác
- Con mèo hoang đó tên gì vậy????? Hắn hỏi Phi Nhân
- Ah đó là Bảo Anh với Gia Hân học cùng lớp với em đó, mà anh với hai người đó quen sao?
- Không….Hắn trả lời thế rồi bước đi với nụ cười đắc ý
Nó và Hân lên lớp được một lúc thì Phi Nhân và Thiên Ân cũng đến
- Hân, Bảo Anh với anh Khánh Băng có chuyện gì vậy? Thiên Ân hỏi
- Anh đó tên là Khánh Băng sao? Hihi người đẹp tên cũng đẹp
- Nè mình đang hỏi mà trả lời mình đi
- Hân cũng không biết chỉ biết là mỗi lần gặp nhau là cả hai như chó với mèo…hichic
- Vậy hả???? Thiên Ân lắc đầu ngán ngẩm
- Sao thế?
- Bảo Anh gặp rắc rối lớn rồi, anh Khánh Băng là tổng bí thư đoàn trường kiêm luôn hội trưởng hội sinh viên đó, gia đình có thế lực lớn trong trường này đấy vì gia đình anh ấy tài trợ rất nhiều cho trường, về cơ sở vật chất hầu hết là của gia đình anh ấy đấy…Bảo Anh lần này đụng phải…haizzzzzzzz
- Sao…? Vậy…Bảo Anh…Hân trừng mắt nhìn Thiên Ân
- Ân không biết, mong sao Bảo Anh tai qua nạn khỏi
Nghe xong Hân thấy sợ hắn cũng không biết nên nói Bảo Anh thế nào, mong mọi chuyện như Ân nghĩ…
- Bảo Anh biết anh Khánh Băng sao? Phi Nhân hỏi
- Ơ…Khánh Băng nào? Bảo Anh có biết đâu…
- Thì cái anh đi chung với Nhân và Ân lúc nãy đó
- Cái tên chết bầm đó hả? Làm ơn đừng nhắc hắn trước mặt Bảo Anh nha…Nó bực mình quay sang chỗ khác Phi Nhân định nói gì thêm nữa nhưng vừa lúc đó GVCN đi vào
- Hôm nay lớp chúng ta có thêm 2 bạn mới, đây là Hoàng Cao Kỳ và đây là Hoàng Vân Kỳ mong mọi người giúp đỡ hai bạn mới nhé!
- Hả? Sao giống nhau vậy làm sao phân biệt được hả cô? Một bạn trong lớp phát biểu
- Từ từ mọi người sẽ quen thôi. Nào Thiên Ân đổi chỗ cho Cao Kỳ, em xuống bàn thứ 5 còn Vân Kỳ ngồi cùng bàn với Thiên Ân nhé!
Sắp xếp chỗ ngồi xong, lớp vào tiết học mới. Cao Kỳ và Vân Kỳ là hai chị em song sinh, Cao Kỳ là chị còn Vân Kỳ là em. Cả hai rất hoà đồng thấy vậy nó và Hân nhanh chóng có thêm 2 người bạn mới. Tiết học trôi qua và cũng đến giờ ra chơi…
- Bảo Anh tụi mình xuống căn tin đi, hôm nay có 2 bạn mới đi cùng nè hihi. Hân vui vẻ nói
- Uhm…Phi Nhân với Thiên Ân đi cùng luôn nha
- Ok. Cả hai đồng thanh
Vừa ra khỏi lớp là tụi nó đã nghe lời bàn tán xì xầm về nó…nào là có mắt như mù anh Khánh Băng đẹp trai vậy mà dám bảo là đồ chết bầm, đúng là đồ không biết ngượng, nào là muốn gây sự chú ý của anh Khánh Băng nhà ta nên làm ra vẻ…nó nghe mà tức càng thêm tức
- Thôi mày đừng để ý họ. Hân khuyên
- Ủa có chuyện gì thế Hân. Cao Kỳ và Vân Kỳ thắc mắc
- Là vậy nè…..Hân kể đầu đuôi câu chuyện, cả chuyện Ân nói lúc nãy…Nó, Cao Kỳ, Vân Kỳ nghe xong mắt mở tròn hết cỡ, nó cảm thấy toát mồ hôi lạnh nhưng cố làm ra vẻ…
- Xì…là bí thư thì sao, là hội trưởng thì sao…ta là ta không sợ, dám đụng đến chị thử coi hehe chị cho lên bờ xuống ruộng sau đó phải năn nỉ ỉ oi chị mới tha haha
Nó nói vừa cười nhưng nó không hề biết rằng lúc đó nó và cả nhóm đang đi qua lầu 1 và hắn đang ở gần rất gần nó
- Cô vừa nói gì hả TRẦN NGUYỄN BẢO ANH????
- HẢ? nó nghe ai gọi tên mình hoảng hồn nhìn sang trái. Sao anh biết tên tôi???
- Có khó gì? Tôi hỏi một lần nữa cô vừa nói gì????
- Ờ thì tôi nói anh có gan đụng đến tôi xem…
Nó chưa kịp nói hết hắn đã vát nó lên vai đi thẳng xuống lầu cả bọn trơ mắt không trở tay kịp, Phi Nhân cũng thế lần đầu tiên thấy hắn làm vậy với một đứa con gái
- Chẳng phải anh ấy không quan tâm đến bọn con gái hay sao? Sao lại chấp vặt rồi còn làm như vậy nữa…???? Hoàng hồn cả bọn nhanh cóng đuổi theo
- Buông tôi ra đồ chết bầm, đồ cà chớn buông tôi ra….nó vừa la vừa đấp vào lưng hắn mặc dù đau nhưng hắn vẫn không thả nó xuống
- Anh Khánh Băng thả Bảo Anh xuống đi. Phi Nhân chặng trước mặt hắn nói, hắn nheo mắt vẻ khó chịu
- Không liên quan đến cậu, tránh ra…
Hắn bỏ đi, Phi Nhân cố kéo hắn lại, hắn đẩy mạnh làm Phi Nhân ngã ngữa rồi nhanh chóng đưa nó vào một căn phòng riêng dành cho hắn. Thả nó ra, nó liền tát hắn một cái thật mạnh, vội bỏ chạy nhưng hắn kịp bắt lại chốt khoá
- Đồ biến thái, anh định làm gì tôi…mau mở cửa. Nó đập cửa, bảo hắn thả ra nhưng vô ít
- Để xem tôi sẽ làm gì cô…hắn cười nửa miệng, tiến đế gần nó
- Anh…anh định làm gì????? Nó vội đưa hai tay lên trước ngực, chân lùi về phía sau
- Tôi…ah cô nghĩ tôi sẽ làm gì khi ở đây chỉ có tôi và cô.
Vừa nó hắn vừa tiến lại gần nó hơn, nó thục lùi cho tới khi đụng tường, nó rung sợ, muốn bật khóc, nó co rút người lại, hắn càng tiến tới gần khuôn mặt nó hơn. Nó bậm môi và một tiếng nấc vang lên. Khoảng cách lúc này của hai người rất gần rất gần…hắn thấy nó khóc có chút gì đó chua xót…nhìn khuôn mặt nó làm hắn nhớ lại một người…hắn vội đứng dậy chạy vụt ra ngoài. Cả bọn lúc đó cũng vừa tới nơi
- Bảo Anh mày có sao không? Hắn đã làm gì mày? Hân vội hỏi
- Bảo Anh bạn sao rồi? Cao Kỳ & Vân Kỳ cũng lo cho nó không kém
- Xin lỗi Bảo Anh mình không bảo vệ được cậu. Phi Nhân thấy có lỗi
- Mình cũng vậy….mình xin lỗi. Thiên Ân lên tiếng
- Haha…tớ có bị gì đâu haha khoẻ re luôn nè. Nó đứng dậy cười làm mọi người đứng hình một phút.
- Thiệt không hắn ta có làm gì mày không? Hân nghi ngờ
- Thiệt…tao cho hắn một cú đấm vậy là hắn bỏ chạy thấy tao không hehe. Nó diễn tả hành động làm cả bọn phá cười
Giờ ra chơi cũng hết vậy là cả bọn phải nhịn đói đi về lớp, vẫn còn tiếng xì xầm bàn tán, lúc đầu là ngoài lớp bây giờ có cả trong lớp làm nó phát điên không muốn học nữa nghĩ đến hắn nó càng tức hơn.
- Trời ơi…sao không ai chịu thấu nỗi lòng của tôi hết vậy? Cái tên chết bầm đó có gì mà mấy đứa kia ca tụng còn mình có làm gì nên tội mà bị rủa thế này…tại cái tên chết bầm nhà ngươi…ta thề sẽ không để nhà ngươi yên thân…Nó đang la hét trong suy nghĩ của mình
Hắn chạy đi không về lớp mà lấy xe chạy đi, chạy và cứ chạy hắn không ý thức được mình muốn đi đâu, đã lâu rồi hắn không nghĩ về con bé đó nữa nhưng tại sao nhìn ánh mắt đó, khuôn mặt đó hắn lại nhớ, hắn cứ tự dằn vặt với suy nghĩ của mình. Đi hồi lâu hắn cũng chạy về nhà, lên phòng thứ đầu tiên hắn tìm kiếm là bé heo con, hắn vuốt mặt bé heo chợt một nụ cười hiện ra, một nụ cười thương nhớ kèm theo câm hận
- Tại sao em không trở về? Tại sao em lại làm anh nhớ làm anh phải chờ đợi? Hắn bỏ bé heo lại trên bàn, ngã lưng thiếp đi
Buổi học cuối cùng cũng kết thúc. Cả bọn đi ra khỏi trường rồi chia tay nhau mỗi người một hướng, dù ra về nhưng đi đến đâu nó cũng nghe lời xì xầm bàn tán của mấy đứa con gái. Từ đằng xa một ánh nhìn hình viên đạn bay thẳng vào nó, nó chợt rùng mình
- Con nhỏ đó là ai? Phương Thuỷ hỏi đám con gái xung quanh mình
- Dạ, chị 2 nó là Trần Nguyễn Bảo Anh cùng khoa với chị em mình, nó học lớp QTKA32 đó
- Được lắm! Bảo Anh tao sẽ cho mi biết thế nào là đau khổ dám tranh dành Khánh Băng với tao ư? Không dễ như vậy đâu haha. Cả bọn cùng cười phá lên
Về nhà, ăn uống xong nó lại lăng mình trên cái nệm yêu quý…một giấc ngủ có lẽ làm nó thoải mái hơn.
- Alo… Nam mày với Bảo ra chỗ cũ, tao đợi. Nói không cho ai kịp trả lời hắn cúp máy cái rụp
- Cái thằng lúc nào cũng vậy…mày mà không phải anh em tốt của tao thì cho mày đợi dài cổ. Nam bực mình nhưng cũng gọi cho Bảo
Nam & Bảo cùng đến Bar Star, dáo dát con mắt để tìm hắn cuối cùng cũng thấy hắn ngồi trong một góc khuất trên tay là một ly rượu, trên bàn là 2 chay rượu một chai đã cạn và một chai đã đi hơn phân nữa
- Mày kêu bọn tao ra làm gì? Sao hôm nay mày uống nhiều vậy hả? Nam hỏi
- Ngồi đi….nâng ly nào. Hắn kéo hai người ngồi xuống
- Hôm nay cậu bị sao vậy? Bảo hỏi
- Uống đi đừng hỏi nhiều
Thấy hắn không trả lời mà có vẻ đang buồn chuyện gì đó nên Bảo và Nam ngồi xuống nâng ly cùng hắn, nói sang chuyện khác cho hắn quên đi…
Trời cũng đã khuya, hắn đã say mềm, hai người họ cố đưa hắn về đến tận nhà. Người say có khác lúc tỉnh hỏi mãi không chịu nói, bây giờ say mềm không ai hỏi cũng tự động nói ra…
- Su Su sao em không trở về? Anh đợi em mệt mỏi…rất mệt mỏi em có biết không hả? Su…Su…hắn lèm bèm làm Bảo và Nam cũng hết cách
- Lúc tỉnh hỏi không nói giờ la um xùm, cái thằng này không biết có xem tao với mày là bạn không nữa? Bảo Nam cằng nhằng
- Thôi…chuyện này tao với mày cũng biết hết rồi…cứ cho nó nằm nghĩ đi. Thôi về mày. Nhật Bảo lên tiếng
Màng đêm tịt mịt buông xuống làm cho không khí Sài Gòn hiền dịu hơn, như ôm ấp che chở cho những trái tim lạnh lẽo cần một ai để sưởi ấm yêu thương…


Được sửa bởi Mr.K¡rØღ ngày Wed Dec 11, 2013 5:05 pm; sửa lần 1. (Reason for editing : DarKmOn)
Mr.K¡rØღ

Wed Dec 11, 2013 5:06 pm

#7

Mr.K¡rØღ

Mr.K¡rØღ

1220
2183
456
30/12/2012
27
TP.HCM
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 1220
G-Point : 2183
Liked : 456
Tham gia : 30/12/2012
Tuổi : 27
Đến từ : TP.HCM
Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ??? EmptyRe: Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ???

7. Người bạn?
- Dậy chưa Bảo Anh? Hân đập cửa gọi
- Ra liền…
- Tao tưởng mày nướng cho khét luôn chứ
- Nướng cái đầu mày ấy…đi nhanh tao không muốn gặp cái tên ôn dịch đó nữa đâu
Hân cười thầm, lần đầu tiên thấy nó như vậy với một tên con trai…
- Hihi có khi nào mày sẽ yêu anh ta không? Vừa đi Hân vừa hỏi
- Yêu…Mày bị điên ah…tao đẹp dễ thương vậy chẳng lẽ ế đến nỗi phải yêu cái tên ôn dịch đó…dù hắn đẹp trai…tao không quan tâm
- Uhm để tao xem…hihi
Vừa đến trước cổng trường nó và Hân đã bị một nhóm con gái chặng đường
- Mày là Bảo Anh. Một đứa trong nhóm hỏi
- Ừ…tôi là Bảo Anh? Mấy chị là ai sao chặng đường tôi…tránh ra. Nó kéo theo Hân, cả bọn liền chặng nó lại
- Đứng lại! Bọn này muốn nói chuyện với mày
- Tôi không quen biết chị, làm ơn tránh ra cho tôi vào lớp. Nó đẩy nhỏ đó ra
- Nè các người làm gì vậy hả? Phương Thuỷ đằng xa đi lại
- Cô là ai không liến quan đến cô, tránh ra. Một đứa trong nhóm đẩy Phương Thuỷ ngã
- Chị, chị có sao không? Nó vội đỡ Phương Thuỷ
- Chị không sao…tao đã báo cho thầy giám thị tụi mày khôn hồn thì biến nhanh. Phương Thuỷ trừng mắt nhìn làm bọn kia chạy tá hoả
- Tụi em cảm ơn chị nhiều mà sao chị biết mà gọi thầy vậy? Hân hỏi
- Ừ chị đứng đằng xa thấy…nên chị lại…chị nói xạo cho tụi nó bỏ đi thôi hihi
- Mà chị tên gì vậy? Nó hỏi
- Chị là Phương Thuỷ, học lớp QTKA34
- Em là Bảo Anh còn đây là bạn em Gia Hân, tụi em đều học lớp QTKA32 hihi thôi mình lên lớp đi chị
Nó cùng Hân và Thuỷ đi lên lớp cả ba nói chuyện giường như rât ăn ý, đến lầu 2 Thuỷ chia tay vào lớp. Nó và Hân cảm thấy hôm nay đúng là một ngày vui vì có thêm một người bạn mới nhưng khi nó & Hân lên tầng 3 rồi thì một nụ cười nữa miệng và một ánh rực lửa hiện ra trên khuôn mặt Thuỷ
- Cưng đợi đó….thời gian còn dài…haha…
- Dạ phải chị 2. Cả bọn lúc nãy chạy ra
Nó lên lớp, tiết học cũng trôi qua cả nhóm nó vẫn gặp nhau là tám đủ mọi thứ trên trời dưới đất. Nó cảm thấy về Việt Nam đó không phải là lựa chọn sai, Hân cũng như nó cứ lâu lâu quay xuống nhìn Thiên Ân, thấy Thiên Ân nói chuyện vui vẻ với Vân Kỳ, Hân cũng thấy hơi buồn nhưng nghĩ lại mình cũng chưa thật sự thích Thiên Ân nên vui vẻ miễm cười khi hai người đó nhìn Hân. Ánh mắt của Phi Nhân ngày càng nhìn nó triều mến hơn nhưng có lẽ chỉ mình Phi Nhân biết…
Giáo viên giờ Marketting bước vào, cả lớp đều ngỡ ngàng…thầy đẹp trai quá làm đám con gái phải ồ lên …
- Thầy là Nguyên Tuấn, học kỳ thầy sẽ hướng dẫn các em về môn Marketing. Giới thiệu xong thầy bắt đầu bài giảng….đám con gái thì nhìn theo như bị yếm bùa…còn nó chẳng quan tâm chỉ chăm chú vào bài giảng
Buổi học trôi qua khá nhanh, dù bên tai vẫn còn nghe tiếng xì xầm nhưng may mắn cho nó là không gặp hắn hôm này, hắn nghỉ học do ngày hôm qua say khước…
Ra tới cổng thì nó thấy Phương Thuỷ đứng ngay cổng
- Chị Thuỷ, sao chị chưa về? Nó đi lại
- Hihi chị đợi em muốn mời em đi ăn
- Ai vậy Hân? Vân Kỳ & Cao Kỳ hỏi, Phi Nhân và Thiên Ân thì học ở đây khá lâu nên cũng biết đó là ai…hai người họ không muốn nó thân thiết với con người này
Hân kể cho Cao Kỳ và Vân Kỳ nghe, cả hai đứa thấy thích Phương Thuỷ vì hành động ban sáng. Thiên Ân và Phi Nhân nhíu mày không tin đây là thật chắc chắn có chuyện gì….
- Còn mọi người…em ngại. Nó nói
- Không sao mọi người cùng đi nhé. Nghe xong Hân, Vân Kỳ, Cao Kỳ cười típ mắt còn Phi Nhân và Thiên Ân chỉ lắc đầu
Cả bọn kéo vào một quán gần đó không sang trọng như những nhà hàng nhưng rất sạch sẽ, phục vụ rất khéo…ăn xong no nê nó muốn mời Phương Thuỷ đến nhà nó chơi nhưng Thuỷ từ chối với lý do có việc. Chia tay nhau mỗi người một hướng, nó cùng Hân trở về với căn phòng thân yêu, Thuỷ trễ miệng một nụ cười hiện ra, Nhân và Ân kịp nhìn thấy, Cao Kỳ và Vân Kỳ cũng về nhà.
Hôm nay không gặp hắn nó tự đắc rằng hắn có lẽ sợ nó nên đã trốn tránh nó, nó cười gian…rồi ôm búp bê ngủ. Một ngày trôi qua như thế thật là yên bình với nó
Hắn ở nhà hết ngủ rồi dậy tự kĩ với bé heo con…Bảo và Nam không thấy hắn đi học, về là vọt sang nhà hắn. Cũng may hắn ở có một mình…
- Nè cậu bị sao rồi hôm nay lại cúp học. Bảo hỏi
- Chán…hắn trả lời cộc lốc
- Chán gì? Nói tụi tao nghe. Nam hỏi
- Tụi bây ăn gì chưa? Tao đói nấu gì cho tao ăn đi
- Ơ…tụi tao là osin của mày hả??? Bảo hỏi
- Có nấu không??? Không thì về…tiễn khách. Lại nữa rồi
Bảo và Nam hậm hực vào biếp, biết tính hắn thế nhưng con người hắn tốt, bạn bè hơn 10 năm đâu phải không hiểu nhau. Cả Nam và Bảo đều cho qua hết. Một người nấu nước một người xé mì gói…hết biết
- Nè…đuổi tao về hả. Bảo cho nữa chai tương ướt vào tô của hắn, cười thầm
- Nè cho mày chết với tao kaka. Nam cho tiêu vào tô của hắn
Cả hai nhìn nhau cười mãng nguyện.
- Giờ ăn đến rồi…mì gói có rồi….Bảo Nam vừa bưng mì vừa hát
Hắn không nói gì quay sang nhìn tô mì của mình
- Sao tô của bọn mày màu nhạt còn của tao màu đỏ lồm vậy? Hắn chau mày
- Hihi tại hết mì, mì của mày ăn ngon hơn đó bọn tao ăn mì này quen rồi thôi mày nhanh ăn đi nguội mất ngon. Bảo nói
- Ừ Bảo nói đúng đó mày ăn nhanh đi. Nam hùa theo
Hắn nghe vậy, cầm đũa lên từ từ cho vào miệng, Nam và Bảo lúc này đang trân trân nhìn hắn ăn mì một cách ngon lành, “Chẵng lẽ mình đưa nhầm tô” Cả hai cùng lấy đũa gấp một ít mì cho vào miệng
- Axxxxxxxxx…cay quá…hắn vội chạy tìm nước, Bảo và Nam cũng chạy theo. Hắn nhìn cả hai thằng bạn cười ha hả
- Haha…dám lừa anh mày hả cho tụi bây đáng đời. Nói xong hắn vội tuông chai nước vào miệng
- Mày…mày ác vừa phải thôi biết cay mà còn làm bộ lừa....Bảo Nam chưa nói xong vội chộp chai nước từ hắn
Nhật Bảo nhìn hai thằng mà cười, vậy là hắn hết ủ rủ…quên đi chuyện cần quên……….
Mr.K¡rØღ

Wed Dec 11, 2013 5:06 pm

#8

Mr.K¡rØღ

Mr.K¡rØღ

1220
2183
456
30/12/2012
27
TP.HCM
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 1220
G-Point : 2183
Liked : 456
Tham gia : 30/12/2012
Tuổi : 27
Đến từ : TP.HCM
Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ??? EmptyRe: Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ???

8. Hiểu lầm
- Bảo Anh tí lên lớp chị chút nhé chị có việc cần em giúp
- Dạ, em biết rồi. Phương Thuỷ về lớp, nó trở lại chỗ ngồi
- Chị Thuỷ nó gì mày vậy? Hân hỏi
- Không có gì…
Phi Nhân nhìn nó muốn hỏi nhưng thôi dù gì nó cũng không nói, ra chơi nó đi xuống lớp Thuỷ, Hân nhìn nó nhưng không biết nó đi đâu cũng không nói cho Hân biết, nó vừa ra khỏi lớp Phi Nhân cũng đi theo. Hân nhìn hai đứa mà một dấu hỏi to đùng không biết hỏi ai liền quay sang Cao Kỳ nói chuyện tiếp
Nó vừa đặt chân xuống tầng 2 là bao ánh mắt đố kỵ ganh ghét nhìn nó, nó để ngoài tay lời bàn tán. Thuỷ nhận được thông báo là nó đang xuống vội sang bàn của Khánh Băng
- Anh Băng giúp em cái này với….Thuỷ ỏng ẹo, hắn nhìn chau mày khó chịu
Nó đứng trước lớp nhìn thấy Thuỷ, định gọi thì thấy hắn nhìn ra, hai người lại trân trân nhìn nhau…tim nó tự nhiên đập mạnh….nó nhìn sang Thuỷ gọi
- Chị Thuỷ!
- Ừ…chị ra đây….em ra đây chút nha anh Băng. Thuỷ nói lớn tiếng cố ý làm cho nó nghe, hắn nhìn Thuỷ với ánh mắt nghi ngờ
- Em giúp chị chuyện này….Thuỷ nói nhỏ với nó, ánh mắt lâu lâu lại hướng về Băng, Băng đang nhìn nó một cách khó hiểu khi thấy ánh mắt Thuỷ nhìn mình, Băng liền quay sang hướng khác
Phi Nhân theo nó xuống, cũng vô tình thấy được ánh mắt đó của Băng nhìn nó trong lòng có một chút hụt hẫn vội về lớp
Nó trở về lớp trên tay cầm một mảnh giấy, bần thần suy nghĩ thì Hân đập lên vai nó:
- Mày đi đâu vậy?
- Tao đi gặp chị Thuỷ, chỉ nhờ tao một việc…
- Việc gì?
- Tao hứa không nói cho ai biết rồi…thôi tí nữa mày về trước đi nha
- Nhưng…
- Thôi vậy nha! Học đi cô vô lớp kìa
Phi Nhân nhìn nó, tự hỏi không biết Phương Thuỷ lại bày trò gì nữa…ra về Hân cùng về nhà của Cao Kỳ và Vân Kỳ dù gì ở nhà cũng chán. Thiên Ân và Phi Nhân cũng về….Phi Nhân nhìn nó đi bất chợt không muốn về nữa…
- Ân về trước đi mình có việc một chút về sau
- Ừ…Khi thấy Ân đã đi một đoạn khá xa Phi Nhân chạy vào tìm nó, chạy đến gần thư viện thì thấy nó định gọi nó thì thấy hắn đi tới, Phi Ân đành nấp vào một cái cây gần đó
- Cô muốn gặp tôi chó việc gì? Hắn hỏi
- Có…có người nhờ tôi đưa cái này cho anh. Nó nói kèm theo lá thư của Thuỷ
Hắn chau mày nhìn nó rồi lấy lá thư xé toẹt ra đọc. Nó nhìn hắn từ ánh mắt lạnh băng giá từ từ trở nên rực lửa, hơi hoảng sợ nó liền nói
- Thôi xong việc rồi tôi về. Vừa bước đi nó đã bị hắn kéo lại
- Cô xem thường người khác quá mức rồi đó…hắn thẳng tay ném tờ giấy vào nó rồi bỏ đi. Nó ngơ ngác nhìn, nhặt tờ giấy lên
“ Đồ mặt dầy trơ tráo, anh tưởng anh là ai? Mấy ngày qua tôi đã rất mệt mỏi vì những lời xì xầm của bọn con gái vây lấy anh, anh tưởng anh xứng đáng với tôi sao? Haha nhầm rồi cưng ạ, tôi nói cho anh biết hãy dẹp ngay ý nghĩ đó trong đầu mình đi…và của cả bọn con gái đó nữa. Tôi thà lấy chó lấy mèo chứ chẳng thèm lấy cái loại người vô liêm sĩ như anh….”
Đọc xong nó mấp máy môi, run bần bật….
- Tại sao? Tại sao chị lại làm vậy với tôi, tôi và chị có hận thù gì mà sao chị lại đối xử với tôi như thế???? Nó hét lên
- Bộp…bộp….
Tiếng vỗ tay vang lên cùng tiếng cười ha hả vang lên, nó quay sang…
- Chị….và bọn họ…
- Đúng…tụi tao đã dựng lên tất cả đó…haha chỉ có đứa ngu ngốc như mày mới tin thôi haha…trò chơi kết thúc rồi cưng…mày tưởng mày là ai mà dám dành Khánh Băng của tao…Thuỷ đi lại tát một bạt tay vào mặt nó
- Tôi…cướp anh ta của chị hồi nào? Tôi và anh ta chẳng liên quan gì nhau cả
- Mày còn cố cãi…tụi bây đánh nó cho tao…
Phi Nhân từ đầu đã chứng kiến tất cả, vội chạy vào..
- Dừng tay lại…mấy người muốn làm gì…khôn hồn biến ngay lập tức. Phi Nhân gằng giọng
Nó thấy Phi Nhân vui không kịp thì thấy ánh mắt nảy lửa cùng hành động và lời nó làm nó liên tưởng đến hắn….từ lúc quen biết với Phi Nhân đến giờ đây là lần đầu tiên nó thấy Phi Nhân như thế…
- Đây là chuyện của tôi…không liên quan đến cậu….tránh ra…Thuỷ hét lớn
- Tại sao không? Bảo Anh là bạn gái của tôi như vậy đã liên quan chưa?
Nó nhìn trân trân vào Phi Nhân không nghĩ là cậu ta có thể nói như thế, hắn đi rồi cảm thấy có một cái gì đó thôi thúc hắn trở lại, hắn quay lại thì chứng kiến tất cả. Thấy nó bị đánh hắn muốn chạy ra bảo vệ nó, nhưng Phi Nhân nhanh hơn…Hắn không hiểu tại sao Phi Nhân lại ở đây? Đành đứng lại xem chuyện gì xảy ra…Câu nói” Bảo Anh là bạn gái của tôi…” làm hắn hơi hụt hẩn, bỏ đi..
- Hahaha…thôi được rồi nếu cậu đã nói vậy tôi người lớn cũng không phải không hiểu chuyện. Cậu tốt nhất nên quản lý cô ta nếu còn đeo bám anh Khánh Băng nữa thì đừng có trách tôi tại sao độc ác. Về….
Phương Thuỷ nó xong kéo cả bọn đi về, nó vẫn còn ngơ ngác với câu nói lúc nãy của Phi Nhân…
- Mình về thôi…Phi Nhân nắm tay nó kéo đi, nó rút tay lại, thấy nó thế Phi Nhân nói tiếp
- Mình chỉ muốn bảo vệ Bảo Anh nên mới nói như thế…mình xin lỗi..
Nó nhìn Phi Nhân nghĩ có lẽ thế nên vui vẻ trở lại..
- Ngốc…! Mình có nói gì Nhân đâu hihi về thôi….
Lấy xe đưa nó đến trước cổng, Phi Nhân nhìn nó như muốn nói thêm điều gì đó….nó vội lên tiếng…
- Thôi Nhân về đi…mình vào nhà mai gặp nha!
- Ừ. Chào Bảo Anh
Hắn trở về nhà mà lòng dạ cứ để đâu đâu….
- Tại sao mình nghĩ tới cô ta làm gì kia chứ? Cô ta là người yêu của ai thì mặc xác cô ta…sao tự nhiên khó chịu quá vậy…???? Hắn hập hực vào phòng, nhìn thấy bé heo con hắn lại miễm cười….
Mr.K¡rØღ

Wed Dec 11, 2013 5:06 pm

#9

Mr.K¡rØღ

Mr.K¡rØღ

1220
2183
456
30/12/2012
27
TP.HCM
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 1220
G-Point : 2183
Liked : 456
Tham gia : 30/12/2012
Tuổi : 27
Đến từ : TP.HCM
Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ??? EmptyRe: Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ???

9. Cái ôm vô tình…
Từ hôm đó ở trường, nó luôn luôn tìm cách tránh gắp hắn, đi đâu cùng quan sát như ăn trộm, nó nghĩ: “Muốn bình an hạnh phúc tốt nhất đừng gặp tên chết bầm đó, đồ sao chổi….”
- Nè mày kiếm cái gì vậy? Hân hỏi
- Sao chổi..??? nó lấy tay che miệng. “Không có gì….hihi đi nhanh đi” Nó không muốn cho Hân biết chuyện ngày hôm đó nên đánh trống lãng
- Sao chổi? Là…là sao?
- Không có gì đâu mà đi nhanh đi…kéo tay Hân đi thật nhanh
Mấy ngày nay không thấy nó và hắn đi chung nữa nên tiếng bàn tán cũng dần lắng đi, Phi Nhân càng ngày càng nhìn nó với ánh mắt khác hơn, quan tâm nó nhiều hơn…Hân, và cả nhóm ai cũng nhận ra trừ nó
- Bảo Anh tối nay mình đi xem phim nha, mình nghe nói phim này hay lắm. Phi Nhân chìa hai vé trước mặt nó
- Có hai vé thôi hả? Còn mọi người???? Nó nai tơ ghê
- Bọn này có hẹn đi công viên rồi, mày cứ đi đi hihi. Hân nói
- Sao? Đi mà không rủ tao hả con kia? Vậy…mình đi công viên chung đi Phi Nhân. Nó quay sang Phi Nhân
- Ơ…thôi được rồi….tại tiếc hai cái vé….
- Hihi dịp khác mình cùng đi mà…Nó nở một nụ cười làm con người ta không thể từ chối
Phi Nhân đi xe đến rước nó và Hân trước rồi sang rước Cao Kỳ, Vân Kỳ và Thiên Ân…Hôm nay nó diện trên người một chiếc đầm hồng xoè, tóc vén sang một bên, một ít phấn nhẹ làm làm cho Phi Nhân một phút đứng hình khi thấy nó.
- Nhìn mình gì ghê thế?
- Hihi….Phi Nhân ngượng ngùng gãi đầu. “Thôi hai người lên xe đi”
- Woaaaa….mạnh dữ…xe đẹp quá chừng….Hân típ mắt khen
Rước 3 người còn lại xong, cả bọn đi đến công viên cách nhà nó khoảng 30p chạy xe. Mọi người xuống xe, nó liền kéo Hân, Cao Kỳ, Vân Kỳ chạy tới hàng ăn uống
- Ăn cái này đi Hân, cái này cũng ngon…nè Cao Kỳ, Vân Kỳ ăn đi chứ, cái này ngon nè…cái này cũng ngon…nó làm cho cả bọn trố mắt nhìn cười
- Ăn đi cười cái gì chứ? Nó dỗi
- Ừ…mọi người lại đây ăn đi đừng làm Bảo Anh không vui. Phi Nhân lên tiếng
- Bọn này biết rồi bọn này đâu dám…Bảo Anh không vui là bọn này đi bộ về nhà…đau chân lắm. Thiên Ân tiếp lời
Nó ngước lên nhìn Thiên Ân, cho nguyên cây xúc xích vào miệng Ân làm cả bọn cười ầm lên
- Phải đó anh Ân nói đúng đó? Vân Kỳ nói
- HẢ? Anh Ân luôn hồi nào vậy? Nó trêu
- Ơ…Mặt Vân Kỳ đỏ lên
- Thôi cho Ân xin đừng trêu Vân Kỳ nữa….Thiên Ân nhìn Vân Kỳ miễm cười
Hân thấy thế bỏ ra ngoài, hiểu ý nó đi theo, mấy người còn lại chỉ nhìn không hiểu gì cả
- Mày buồn sao? Khóc đi có tao nè!
- Không….chỉ là hơi ghen tị chút chút thôi
- Tao hiểu mà….thôi vui lên đi mày cũng không muốn hai người họ buồn đúng không?
- Ừ…từ từ tao cũng tìm được một người hơn Thiên Ân hihi. Lấy lại cụ cười nó và Hân đi vào
Ăn uống rồi sang chơi đủ thứ trò chơi, Vân Kỳ đi cùng với Thiên Ân chỉ còn lại bốn người. Nó thì thích chơi trò ném banh vào chồng lon, còn Cao Kỳ và Hân thích chơi gắp thú vậy là lại tản ra. Nó và Phi Nhân đi riêng, vào gian hàng ném lon nó mua ngay một rổ banh ném. Trái đầu tiên sang phải hụt, trái thứ hai sang trái hụt…..trái thứ mười chín chưa kịp quăng đã rơi ra vậy là bị loại chỉ còn một trái…nó bực mình. Phi Nhân nhìn nó chỉ cười và cười, trông nó đáng yêu đến thế…
- Còn một em không lẽ trật nữa ta????? Quay sang Phi Nhân. “Phi Nhân cho cậu…phải lấy được con gấu hồng cho tớ…”
Không ném được nó ép Phi Nhân, nghĩ là lời nói đùa nó chỉ muốn trêu Phi Nhân tí nhưng
Bon…bum…Mấy cái lon ngã, vậy là được con gấu hồng, vui mừng nó nhảy ôm Phi Nhân
- Haha được rồi cậu giỏi thật đấy Phi Nhân haha. Cảm giác được nó ôm làm cho Phi Nhân nóng cả mặt, tim lại đập thình thịch. Nó sực nhớ ra…vội buông Phi Nhân ra…ngượng ngùng
- Tớ…
- Nè…cầm lấy đi…của cậu đó…Phi Nhân đưa con gấu vừa nhận được cho nó
- Hihi cám ơn cậu nhiều…vậy là hết ngượng, lại vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra…Lúc này đã khá khuya nên nó và Phi Nhân đi tìm bọn còn lại…
- Hân, nè đẹp chưa hihi. Nó khoe con gấu
- Cho tao đi….tao với Cao Kỳ câu nãy giờ không được con nào. Hân mặt mài bí xị
- Không! Của Phi Nhân cho tao chứ tao cũng có ném trúng lon nào đâu hihi
- Của người ấy tặng đó Hân…Cao Kỳ lên tiếng
- Thôi nha….đầu óc mấy người cứ suy nghĩ lung tung, đen tối…nó bĩu môi
- Thôi thôi cho Phi Nhân can mình gọi cho Vân Kỳ với Thiên Ân rồi về, trễ rồi
Nó, Hân và Cao Kỳ không tranh cãi nữa, Cao Kỳ gọi cho Vân Kỳ. Sau khi tập trung đông đủ cả bọn kéo nhau lên xe. Về đến nhà nó lại đắm đuối với cái nệm yêu quý, ôm con búp bê hồng miễm cười rồi say giấc.
Mr.K¡rØღ

Wed Dec 11, 2013 5:07 pm

#10

Mr.K¡rØღ

Mr.K¡rØღ

1220
2183
456
30/12/2012
27
TP.HCM
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 1220
G-Point : 2183
Liked : 456
Tham gia : 30/12/2012
Tuổi : 27
Đến từ : TP.HCM
Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ??? EmptyRe: Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ???

10. Tim tôi sao thế?
Mấy ngày nay không thấy hắn đến trường Bảo và Nam tìm đến nhà nhưng không thấy hắn đâu, định ra về thì thấy hắn nằm một đống trước cổng
- Mày sao vậy Băng? Bảo hỏi đồng thời cùng Nam đưa hắn vào nhà
- Sao mày say dữ vậy? Từ khi nào mà mày quên tụi tao vậy hả? Nam bực mình
Hắn không còn biết trời trăng mây đất gì nữa cả, đem hắn lên phòng rồi hai người họ ra về.
“ Anh Bi nhớ nha sau này nhất định anh Bi phải cưới bé Su Su đó, anh Bi đã ngoéo tay rồi đó”
“Anh Bi nhớ mà hihi. Một con nhóc chạy trước một thằng nhóc đuổi theo sau…”
Hắn miễm cười trong giấc mơ, trời cũng đã sáng ánh nắng đã len lõi vào phòng hiện diện trên gương mặt lạnh giá. Hắn mở mắt ra, đầu đau như búa bổ…cố gắng tỉnh dậy, chuẩn bị đến trường hắn không muốn nghỉ học nữa.
Hắn đến trường làm cho trường náo động cả lên, mấy đứa con gái cứ bám theo làm hắn thêm bực bội
- Tránh ra….
Hắn quát kèm theo gương mặt lạnh như tên của hắn “Băng” bọn con gái nghe rùng mình liền tránh đường cho hắn đi. Nó và Hân vừa tới cổng thấy tụi con gái bu đông nghẹt biết thế nào cũng gặp hắn nên nó kéo Hân đi đường vòng, tránh mặt sao chổi.
- Phù…hên quá không chạm mặt sao chổi. Nó cười thỏa mãng
- Sao mày sợ anh ta vậy chứ? Sao hôm trước tao nghe mày nói anh ta bị mày cho vài cú sợ bỏ chạy mà. Hân làm nó tím mặt khi nhớ chuyện hôm đó
- Tao…ah thì tao sợ hắn gặp mặt tao rồi bỏ chạy nữa thì tội nghiệp cho hắn hehe, thôi vào lớp đi mày nhiều chuyện từ lúc nào vậy con kia? Nó gặn hỏi lại
- Tại tao thắc mắc thôi….làm gì ghê vậy…vào lớp đi
Nó và Hân lại chỗ ngồi, nhìn thấy nó Phi Nhân cười một cái rất baby…Tiết học cũng bắt đầu, hôm nay nó học môn chính trị về tư tưởng Mac- Lê nin nghe mà nó cứ gục lên gục xuống, Phi Nhân nhìn nó miễm cười…Hân thì chăm chú nghe nhỏ thích nhất môn này….
- Bảo Anh…Thầy gọi nó, nó thì vẫn còn nằm trên bàn
- BẢO ANH!! Thầy gọi….nó vẫn ngủ, Phi Nhân khiều nó, nó ngơ ngác thì nhìn thấy ngón tay Phi Nhân đang hướng về bục giảng, choàng tỉnh nó đứng dậy
- Dạ…dạ…
- Nãy giờ tôi giảng bài mà em lại ngủ hả?
- Dạ…em…em đâu có ngủ, em vẫn đang nghe mà thầy. Nó chối biến
- Vậy em cho tôi biết “ Vật chất và ý thức có mối liên hệ như thế nào?”
- Dạ…dạ…em….nó ấp úng. Nó nhìn sang Phi Nhân cầu cứu…
- Dạ thưa thầy hôm nay Bảo Anh bị bệnh thầy cho bạn ấy nghỉ nha thầy, em sẽ trả lời thay. Phi Nhân đứng dậy
Nghe Phi Nhân nói nó mừng gật đầu lia lịa đồng ý với Phi Nhân, nó cảm thấy Phi Nhân giống cái phao vừa cứu nó khỏi con sóng lớn..
- Thôi được rồi, em xuống phòng y tế nằm đi
- Dạ, em chào thầy hôm sau em sẽ trả bài thầy
Nó đi xuống phòng y tế còn Phi Nhân ở lại gánh họa dùm nó nhưng với trí nhớ của mình thì đây chỉ là chuyện nhỏ với Phi Nhân.
Nó đi xuống phòng y tế chủ yếu là kiếm chiếc giường êm ấm mà ngủ thôi chứ nó chẳng bệnh hoạng gì cả. Vừa đặt chân trước cửa phòng nó đã nghe tiếng…xoãng…của cốc thủy tinh…nhìn qua khe nó thấy một người nào đó đang quằng quại nằm dưới sàn, nó mở cửa vào…
- Này anh gì ơi anh sao vậy? Nó đi lại đỡ người con trai đó dậy, nó ngỡ ngàng thì ra là hắn nó vội buông tay vì không muốn gặp rắc rối..
Vừa định bước đi thì nó nhìn lại hắn đang đau quằng quại lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Nó quay vào đỡ hắn lên giường, nhìn cái ly bị bể, kế bên là lọ thuốc, hiểu ý nó lấy thuốc lấy nước cho hắn uống, một lát sau cơn đau dần giảm bớt
- Cảm ơn cô! Hắn mệt nhọc
- Không có gì, thôi anh nghỉ đi.
Nó định đi nhưng giờ không biết phải đi đâu, lớp học không về được, nhà thì không có chìa khóa lúc đi nó không mang cặp theo. Nghĩ vậy nó đành kiếm một cái ghế ngồi
- Đúng là sao chổi mà, tưởng đâu xuống đây được yên ổn ai ngờ…hichic…Nó lầm bầm
- Cô đang mắn tôi gì nữa hả?
- Hả? Không…tôi nào dám mắng ai. Nó nhớ chuyên hôm trước
- Tôi xin lỗi chuyện hôm trước, tôi đã biết tất cả là do Phương Thuỷ
- Hả? Tôi quên rồi…tôi cũng không chấp vặt ai bao giờ…chứ đâu như ai kia…nó đá đểu hắn
- Tôi…tôi sao chứ…chẳng phải mỗi lần gặp cô tôi đều bị xui xẻo hết hả??? Hắn nói một lèo
- Tại anh thì có, tại anh nói tôi là đồ xui xẻo, anh mới đúng là đồ xui xẻo, đồ sao chổi, đồ hung hăn với phụ nữ…
Một cuộc cải vã bắt đầu….tự nhiên hắn có một cảm giác kỳ lạ “ Sao hắn có thể chấp vặt một đứa con gái, cãi nhau với một đứa con gái, điều đó trước giờ chưa bao giờ xảy ra….”. Hắn không tranh cãi với nó nữa nằm nhắm mắt lại, nó cũng chẳng thèm quan tâm ngồi nhìn ra phía ngoài.
Hai người ngồi trong một phòng mà cứ im lặng như không có sự tồn tại của ai…chợt nó quay sang hắn
- Mà anh bị gì thế? Sao lúc nãy lại nằm dưới sàn?
- Hehe cô quan tâm tôi sao? Hắn mở mắt nhìn nó vẻ thích thú
- Còn khuya…hỏi cho biết thôi không trả lời kệ anh
- Tôi bị đau bao tử…lúc nãy đau quá nên…Hắn không nghĩ là mình sẽ nói cho nó nghe
- Uhm…anh ăn uống không điều độ chứ gì…đáng đời đồ sao chổi
- Nè…không được gọi tôi là sao chổi nữa nghe chưa? Tôi tên Vũ Khánh Băng
- Vậy anh cũng đừng gọi tôi là đồ xui xẻo nữa tôi là Bảo Anh, anh nhớ cho. Nó cũng không để mình phải kém hắn
- Ok…ok…Bảo Anh….làm ơn lấy giúp tôi ly nước
- Anh có tay tự đi mà lấy
- Nhưng tôi hiện là người bệnh cô giúp tôi đi mà…vẻ mặt hắn hiền lại
- Tôi vào đây thì tôi cũng là người bệnh, bình đẳng như nhau nên muốn uống tự anh đi lấy
- Ui…ui…hắn lại ôm bụng quằng quại như lúc nãy. Nó tưởng hắn lại bị đau nữa nên vội lấy nước lấy thuốc cho hắn
- Nè anh uống đi, có bị làm sao không?
Cầm ly nước trong tay hắn nở một nụ cười, bất giác nó đứng hình trước nụ cười đó của hắn
- Cám ơn cô….nè đừng nhìn tôi như thế…
- Tôi…tôi…nó vội quay mặt đi chỗ khác, tim đập nhanh hơn, mặt ửng hồng. Hắn cười khi thấy nó lúng túng như thế
- Tôi về đây…anh về sau. Nó bước đi không ngoái lại nhìn hắn, nó sợ lại mất kiểm soát như lúc nãy
Hắn nhìn nó bước đi trong lòng có chút gì đó tiếc nuối….
- Không …không mình đang nghĩ gì vậy, cô ta không phải Su Su đó là Bảo Anh…không phải Su Su mày đừng lầm tưởng
Bảo anh ra trước cổng đợi Hân ra, cả nhóm thấy nó chạy tới hỏi thăm
- Bảo Anh bị sao mà xuống phòng y tế vậy? Cao Kỳ,Vân Kỳ hỏi
Nó ngượng không biết phải trả lời làm sao, chẳng lẽ nói do ngủ gật nên phải nhờ Phi Nhân cứu cánh, mất mặt chết…
- Ah…chỉ là mình đau đầu…ah phải đau đầu tí thôi…hihi không sao rồi
- Uhm cậu nhớ uống thuốc nghỉ ngơi cho khỏe nha. Ân nói
- Uhm cảm ơn mọi người thôi về thôi…
Nó quay sang Phi Nhân thầm cảm ơn đã giúp nó, Hân thì không tin nó bị bệnh nên cứ gặng hỏi suốt đường đi
- Nè….khai mau để còn hưởng khoan hồng…
- Khai gì chứ?
- Mày làm gì mà xuống phòng y tế…gặp anh nào hehe
- Tên sao chổi chứ…Nó đứng hình
- Hả? Mày….
- Không không phải tại ông thầy giảng bài tao buồn ngủ nên ngủ gật, hên nhờ Phi Nhân tao mới thoát nạn
- Vậy còn…
- Còn gì nữa hết rồi….nó không muốn nói về hắn
- Lúc nãy mày nói gặp sao chổi là sao? Không dấu được tao đâu….
- Thì…nó kể cho Hân nghe mọi chuyện đã xảy ra ở phòng y tế
- Hihi…biết đâu lời tao nói lại đúng sao ta?
- Đúng gì?
- Thì mày và hắn…haha
- Đúng cái đầu mầy ấy…never…never
Hân cười tin chắc mình sẽ đúng, về đến nhà ăn xong nó lại lăng vào phòng cứ thế ôm con búp bê mà ngủ
Hắn về đến nhà nghĩ ngay đến đồ ăn mặc dù không đói và hình như hắn cũng không có thói quen này…tự nhiên hắn lại nghĩ tới nó…
- Cô ta là ai sao tự nhiên mình lại nghe theo cô ta, ăn uống điều độ nữa chứ…????
- Mày ăn gì đó cho tụi tao ăn với coi đói quá. Bảo và Nam vừa vào
- Sao tụi bây vào được đây?
- Hehe đây này…chìa khóa sơ cua…ngày mai bọn tao dọn qua ở với mày cho vui chứ nhà rộng vậy mà ở một mình cũng chán. Nhật Bảo nói, tay chộp lấy ổ bánh hắn đang ăn
- Ai cho???
- Kaka tụi tao chịu là được rồi. Bảo Nam nói…chẳng lẽ mày để tụi tao về đây mà ở bên ngoài sao, thương mày tui tao mới xa gia đình bay về đây đó mày biết không hả? Bảo Nam ẻo lã
- Thôi được rồi, mày làm tao nổi hết da gà…không biết hai thằng bây có bị…vậy tốt nhất nên tránh xa tao ra
- Haha vậy là mày đồng ý rồi nha…Yeahhh….Bảo Nam nói rồi quay sang Nhật Bảo đánh tay, hắn nhìn hai thằng bạn mà lắc đầu
- Nè của tao chứ…Bảo Nam dành từ tay Nhật Bảo
- Của tao…hắn dành lấy cho vào miệng…cả hai người còn lại trố mắt nhìn hắn, đầu bốc khói
- Bảo Nam, xử nó…Nhật Bảo lên tiếng
Bảo Nam nghe, quay sang hắn cười khảy, hai người nhảy vào hắn lấy thịt đè người mặc cho hắn vùng vẫy la ới ời…hắn cũng không để mình thua kém đẩy người đè lại hai người kia, tiếng cười rôm rã lại vang lên có lẽ đã lâu rồi hắn không cười vui như thế…
Mr.K¡rØღ

Wed Dec 11, 2013 5:07 pm

#11

Mr.K¡rØღ

Mr.K¡rØღ

1220
2183
456
30/12/2012
27
TP.HCM
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 1220
G-Point : 2183
Liked : 456
Tham gia : 30/12/2012
Tuổi : 27
Đến từ : TP.HCM
Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ??? EmptyRe: Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ???

12. Chuyến đi thực tế
Một ngày mới lại bắt đầu, hôm nay lớp nó lại học bộ môn Marketing, môn học này mang lại sự tò mò thích thú cho nó cả trong nhóm nó nên ai cũng hăng hái lắng nghe, gần cuối giờ thầy thông báo
- Bắt đầu từ tuần sau, các em sẽ phải làm một bài tiểu luận nhỏ về một đề tài tự chọn nhưng phải liên quan đến môn học này, để thầy lấy bài đó làm điểm thu hoạch kết thúc môn học. Rất quan trọng đấy….lớp mình sẽ được lớp QTKA34 hướng dẫn nên thầy sẽ chia nhóm và nơi khảo sát thực tế còn đề tài do mấy em tự chọn. Đây là danh sách lớp trưởng đọc cho mấy bạn nghe…
Thanh Thư lớp trưởng nhận danh sách, đứng lên đọc
- Nhóm 1 gồm:…..
- Nhóm 2 gồm:….
- Nhóm 3 gồm:…
- Nhóm 4 gồm: Bảo Anh, Gia Hân, Phi Nhân được sự hướng dẫn của Khánh Băng
- Nhóm 5 gồm: Cao Kỳ, Vân Kỳ, Thiên Ân được sự hướng dẫn của Bảo Nam
- ------
- Nhóm 20 gồm:……
Nghe tên Khánh Băng ai cũng ồ lên một tiếng, nó thì mặt xịu đơ nghĩ mình lại gặp tên sao chổi đó nữa rồi
- Bây giờ các em ra về, ngày mai là chủ nhật các em vẫn lên trường để gặp người hướng dẫn mình, phân bố công việc, rồi sắp xếp thời gian đi, còn tạm thời những môn còn lại sẽ tiếp tục vào tháng sau. Nên nhớ đây là bài thu hoạch cuối lấy điểm thi, các em phải cố gắng chỉ có một tháng thôi.
Gương mặt cả lớp tối sầm lại khi nghe thầy thông báo. Chuông đỗ, mọi người ra về trong trạng thái lo sợ….
- Kỳ này tao tiêu òi Hân ơi! Nó than vãng
- Mày nên làm hòa với anh Băng đi nếu không muốn bị bỏ lại một năm hichic
- Cái tên sao chổi đáng ghét
- Acxi…hắn vừa nhảy mũi, không biết ai vừa chửi hắn
- Hehe Băng mày đắc tội với em nào vậy. Vừa dứt lời Bảo Nam đã ăn trọn cái gối vào mặt
- Làm gì nóng thế…Bảo Nam nó nói đúng mà hehe có khi nào con nhỏ hôm trước lấy mất tay áo của mày không ta? Tiếc là không biết mặt…Nhật Bảo bị hắn đạp một cú té đau dớn
- Cấm tụi bây nói nữa…tao bỏ đói cả. Hắn nhìn làm cả hai cũng im luôn
Hôm nay là ngày nó gặp tên sao chổi, nó ước gì có thể thay đổi nhóm được thì thích quá, Hân thì vui vì gặp được anh đẹp trai, Phi Nhân thích vì được cùng nhóm với nó.
Tới trường nhóm nào vào điểm hẹn của nhóm đó. Hắn thấy nó , miệng nở một nụ cười gian
- Vậy là chúng ta có duyên quá nhỉ
Nó không trả lời mà hậm hực ngồi xuống bàn, Phi Nhân nhìn hắn thấy có chút khó chịu
- Anh Băng tụi mình lại gặp nhau rất mong anh giúp đỡ. Hân cười
- Uhm anh sẽ cố gằng hết sức…hắn đáp trả nụ cười làm Hân đứng bất động. “Chào cậu” Hắn quay sang Phi Nhân
- Chào Anh. Phi Nhân đáp trả
- Nào bây giờ cúng ta vào vấn đề chính. Hôm nay các bạn về chuẩn bị đồ đạt ngày mai chúng ta sẽ khởi hành sớm về Vũng Tàu – nơi mà chúng ta sẽ bắt đầu cho cuộc khảo sát.
- Vậy chúng ta sẽ ở đâu? Hân hỏi
- Mọi người yên tâm tôi đã chuẩn bị tất cả chỉ cần mọi người chuẩn bị đồ để đi thôi
- Hura sướng ghê được đi chơi rồi. Hân nhảy lên
- Vui cái đầu mày…ngồi im coi. Nó kéo Hân ngồi xuống
Hắn nhìn nó lại nở một nụ cười, Phi Nhân trông thấy, bỗng có nhiều câu hỏi đặt ra
- Anh ấy cười nhiều, anh ấy cãi nhau với Bảo Anh mà trước giờ không có…với bất kỳ đứa con gái nào…tại sao? Chẳng lẽ….
- Phi Nhân cậu nghĩ gì đó, tôi nói cậu nghe hiểu hết chưa. Hắn gọi
- Ờ…em hiểu rồi anh Băng
Nó và Hân vẫn không hiểu mối quan hệ giữa Phi Nhân và hắn như thế nào sao có vẻ Phi Nhân kiên nệ hắn
- Cậu là sao với anh ta vậy? Nó hỏi nhỏ
- Tớ với anh ấy là anh em họ, mẹ của tớ là em của ba anh Băng
Nó trố mắt nhìn Phi Nhân, anh em họ hèn chi nhìn nó thấy có nét gì đó giống nhau, vẻ đẹp của Phi Nhân thì ấm áp còn hắn thì lạnh lùng băng giá…
Hắn nói tất cả những gì cần nói cho cuộc khảo sát, cả ba người đều dõi theo không muốn bỏ sót chữ nào. Riêng nó nhìn hắn châm chú hơn, ánh mắt này, gương mặt này…làm nó nghĩ tới Bi. Hắn thấy nó châm chú nhìn mình liền nở một nụ cười thật tươi…đi lại nó
- Nè nãy giờ có nghe “anh” nó gì không hả nhóc? Hắn đổi cách xưng hô
Nó trợn mắt nhìn hắn, nó gật đầu hành động như rô bốt…hắn thấy vậy khẽ xoa đầu nó
- Lắng nghe chứ không phải suy nghĩ linh tinh nha nhóc.
Phi Nhân nhìn hành động của hắn thấy có chút khó hiểu, hắn thấy Phi Nhân nhìn thì sắc mặt lạnh ban đầu quay trở lại, Hân kịp thấy nụ cười của hắn lúc hắn xoa đầu nó, còn nó bất giác gọi
- “Anh Bi”
- Nhóc vừa nói gì? Hắn nghe thoáng qua không rõ nhưng cũng không phải không nghe hai từ “anh Bi” chỉ là muốn xác định một lần nữa
- Tôi…tôi…không có gì anh tiếp tục đi
Hắn không hỏi nữa tiếp tục phân bổ những gì cần làm và cuối cùng cũng xong, mọi người ra về thu dọn hành trang xuống Vũng Tàu vào ngày mai
Trở về nhà nó ôm ngay búp bê vào lòng tự hỏi
- Không biết anh Bi có còn nhớ mình không? Sao nhìn hắn mình lại có một cảm giác rất lạ? Mình bị sao vậy nè…???? Nó đập đầu xuống nệm than vãn
Hắn cũng không khác gì nó, lên phòng cầm lấy bé heo ngắm ngía, miễm cười rồi nghĩ về nó
- “Anh Bi” có phải lúc nãy cô ta gọi mình? Không không thể nào??? Sao cô ta có thể là…không…không đúng nếu Su Su về chắc chắn mình sẽ biết
Mr.K¡rØღ

Wed Dec 11, 2013 5:08 pm

#12

Mr.K¡rØღ

Mr.K¡rØღ

1220
2183
456
30/12/2012
27
TP.HCM
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 1220
G-Point : 2183
Liked : 456
Tham gia : 30/12/2012
Tuổi : 27
Đến từ : TP.HCM
Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ??? EmptyRe: Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ???

13. Vay nợ bất đắt dĩ
Một ngày mới bắt đầu với chuyên đi về Vũng Tàu, hắn lái xe đến địa điểm hẹn để đón nó, Hân và cả Phi Nhân. Đi bằng xe xịn mới chịu làm nó và Hân cũng lóe mắt. Hân ngồi cùng Phi Nhân, nó ngồi trên chỗ hắn, lý do Hân không chịu ngồi trên sợ bị ói chứ nó cũng không muốn…
- Mở nhạc nghe đi anh Băng. Hân gọi
- Ok…
- Tắt đi nhức đầu chết đi được. Nó nhằng hắn
- Mày không nghe bịt tai lại tao nghe ha anh Băng ha
- Em có lý, sao cứ bắt người khác theo ý mình. Hắn cùng phe với Hân
Phi Nhân không nói gì im lặng quan sát hắn. Nhóm của Cao Kỳ và Vân Kỳ đi về Bạt Liêu, lần này Cao Kỳ gặp phải đối thủ nặng ký là Bảo Nam, cả hai như chó với mèo nhìn thấy chị mình như thế Vân Kỳ chỉ cười, Thiên Ân như hiểu ý…lâu lâu lại tọt thêm vài câu vào gán ghép họ
- Lái xe thì lái xe đi anh nhìn gì chứ? Cao Kỳ nói
- Hehe em gái dễ thương, anh thích em rồi đó nha! Bảo Nam nói
- Nham nhỡ. Cao Kỳ bĩu môi
- Chị, em thấy anh ta cũng được đó, đẹp trai…hihi. Vân Kỳ lên tiếng
- Uhm Ân thấy Vân Kỳ nói đúng đó….
- Hai người hùa theo hắn ăn hiếp tôi phải không? Cao Kỳ hét lên
- Thôi thôi…cho anh xin dùm hai đứa nó…lỗi của chúng không lớn chỉ là…nói quá đúng sự thật hehe
- Anh…Cao Kỳ tức tái tím mặt môi, im lặng tức không nói nên lời, Bảo Nam quay xuống Vân Kỳ và Thiên Ân nháy mắt cười…..
Chiếc xe của hắn lăn bánh cùng lúc đó cũng có một chiếc xe khác đi theo - chiếc xe nặng nề sát khí
- Chị 2 mình sẽ cho con nhỏ đó một bài học thật đau cho nó chừa cái tội cướp anh Băng của chị. Một đứa trong nhóm nói
- Haha phải vậy chứ…dám cướp của chị 2 đâu có sống yên thân haha. Phương Thủy cười to, cả đám cũng hùa theo
Tới nơi, hắn đưa bọn họ vào một ngôi nhà gần đó
- Mình sẽ tạm ở nơi này. Đây là nhà của anh
- Hả? Sao ở đây anh cũng có nhà sao? Hân ngạc nhiên
- Ờ…chỉ là lúc buồn anh mới về đây tìm kiếm sự yên tỉnh thôi hihi. Thôi mọi người vào nhà đi
Căn nhà khá rộng, hai lầu nó và Hân ở lầu hai còn hắn và Phi Nhân ở lầu một. Căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ dù không có người ở nhưng tuần nào hắn cũng cho người đến dọn.
Về phòng cất đồ đạc, nó cũng không quên mang theo con búp bê hồng...lấy búp bê ra ngắm rồi nó để trên một cái bàn gần đó
- Mọi người đói chưa tôi nấu một ít đồ rồi cùng ăn. Hắn hỏi
- Sao? Anh biết nấu ăn nữa ah? Nó tò mò, hắn nhìn nó cười không nói gì thêm
Sao một hồi lây huây trong bếp hắn cũng mang ra một bàn thức ăn trông bắt mắt
- Woa…anh Băng tài ghê, để em thử xem. Hân nói
- Thử đi coi chừng ngộ độc đó. Nó tiếp tục
- Sợ thì đừng ăn…xem nhóc có chịu được không hehe. Hắn ngồi xuống gắp thức ăn ăn một cách ngon lành, đang đói mà nó cố làm ra vẻ
- Ừ không ăn đấy…anh phải mời tôi mới ăn
- Thôi mày ăn đi nhiều chuyện quá…ngon lắm nè…ăn đi. Hân gắp cho nó
- Bảo Anh ăn đi sáng giờ đi có ăn tí nào đâu. Phi Nhân lên tiếng
Hắn nhìn Phi Nhân một chút không vui hiện trên khuôn mặt hắn…”Lý do gì?” hắn đành nhượng bộ
- Mời nhóc ăn mấy món anh làm, dù không ngon nhưng cũng là công sức anh bỏ ra rừ chiều giờ, chẳng lẻ nhóc không ăn một ít hay sao?
Nghe hắn nói nó há hốc mồm, Hân cũng dừng đũa, Phi Nhân càng ngạc nhiên hơn suy nghĩ “Lý do gì mà anh Băng lại thế?”
- Nè nhóc ăn cái này đi…hắn gắp cho nó
- Tôi nể tình anh ….nên tôi mới ăn đó nha. Nó nói mà tay cứ gắp thức ăn lia lịa, từ sáng giờ có ăn tí nào đâu. Hắn nhìn nó chỉ cười, Hân thì lắc đầu với con bạn
Ăn xong nhiệm vụ của nó với Hân là dọn dẹp, mặc dù cũng có phụ mẹ khi còn ở nhà nhưng cái tính hậu đậu của nó vẫn chưa sữa được, rửa 5 cái bễ hết 3 cái….
- Nè nhóc định đập hết chén nhà anh sao nhóc? Hắn dựa vào cạnh cửa bếp
- Vậy anh giỏi thì làm tôi xem…
- Không! Nhóc phải làm, anh đã nấu thì nhóc phải rửa chén…bể cái nào anh bắt nhóc bồi thường cái đó. Hắn cười nữa miệng
- Đền thì đền sợ ai…
Hân khiều tay nó
- Mày quên là mày đã nói với ba mày không cần chu cấp nữa tự mày có thể xoay sở được hay sao? Tao với mày có đứa nào đi làm đâu sắp cạn túi rồi nè…
- Tao…bây giờ sao?
- Nè nhóc đã nói thì phải nhớ đấy! Một, hai, ba, bốn….mười hai cái bao gồm cả chén, tô, lẫn dĩa…cộng với tiền ăn, tiền ở đây một tháng nữa…Hắn tính nhẫm: “ 20.000 trả liền đi nhóc” hắn giơ tay ra trước mặt nó
- Giời…tưởng gì 20.000 đây cho anh luôn khỏi thói. Nó đưa ngay 100.000đ polyme cho hắn, hắn miễm cười nói thêm một từ vừa nhỏ vừa nhẹ đủ cả 3 người còn lại nghe thấy phải há hốc mồm, tai nổ bùm bùm…
- “Đô”
- Sao? 20.000 đô? Nó và Hân cùng hét
- Phải mức giá này đã quá rẻ rồi đó nhóc. Hắn nở một nụ cười, Phi Nhân đằng sau đang quan sát
- Anh bị ấm đầu chắc, một tháng mà 20.000 đô…Tôi…tôi cũng không có tiền mà trả anh bây giờ, về thành phố tôi sẽ trả sau…
- Phải đấy anh Băng cho tụi em thiếu đi. Hân năn nỉ
- Ok với một điều kiện nhóc phải ký tên vào giấy ghi nợ này. Hắn đưa ra tờ giấy trước mặt nó
- Anh…anh đã chuẩn bị từ trước…anh…anh….Nó tức đầu muốn bốc khói
- Hehe…vậy nhóc có chịu ký tên vào đây hay không? Còn bài thu hoạch nữa không ký vào đây thì không thể hoàn thành đâu…
- Em sẽ trả giúp Bảo Anh. Phi Nhân đi lại
- Tôi không cần tiền của cậu. Hắn đáp lạnh lùng
- Được tôi ký…rẹt…rẹt…nó trả lại hắn.
Nó ký tên mà không xem lại trong đó ghi những gì, hắn cầm lấy bỏ về phòng, Phi Nhân nhìn nó
- Tại sao cậu không cho tớ giúp, cậu có xem tớ là bạn không?
- Tại mình không muốn cậy nhờ ai vả lại cậu là bạn mình nên mình không muốn phiền đến cậu, mình không muốn dựa dẫm vào ai cả…nó nói không dám nhìn Phi Nhân. Phi Nhân không nói gì bỏ về phòng
- Mày sao không chịu để Phi Nhân giúp, anh Băng đúng là con người tính toán mà…
- Thôi dọn nhanh đi rồi ngủ tao mệt rồi
Về phòng hắn xem lại giấy nợ mà nó đã ký, miễm cười khi nhớ lại khuôn mặt nó lúc nãy…hắn không hề biết hành động của hắn làm cho Phi Nhân càng thêm tức tối
- Anh Băng, tại sao anh lại làm như vậy? Phi Nhân mở cửa phòng hắn
- Không liên quan tới cậu, lo mà làm tốt bài thu hoạch đi, tôi muốn ngủ. Hắn lạnh tanh, Phi Nhân đóng của phòng bỏ về phòng mình
- Anh ta làm vậy nhằm mục đích gì? Từ trước đến giờ anh ta có như vậy đâu mà đây lại là một đứa con gái? Chẳng lẽ anh ta yêu Bảo Anh sao? Không..không…hai người họ cứ cãi nhau suốt…nhưng mà hành động của anh ta…????
Hân sang phòng của nó nói chuyện huyên thuyên rồi nhớ tới bọn Cao Kỳ nên điện thoại cho họ
- Ê bên mày như thế nào rồi? Hân hỏi
- Hihi cũng vui lắm chị Cao Kỳ còn gặp được người trong mộng nữa chứ. Vân Kỳ nói xong bị Cao Kỳ cốc cho một phát trên trán, giật lấy điện thoại
- Thiệt hả? Hân hỏi
- Thiệt cái đầu mày, tao gặp sao chổi thì có
- Sao?
- Thì…bala…bala…
- Hihi vậy là đúng như Vân Kỳ nói rồi, người tính trong mộng của mày xuất hiện rồi đó
- Thôi bớt giỡn, bọn mày sao rồi
- Ừ cũng tốt, có điều…Nó chộp ngay điện thoại từ Hân
- Có điều gì?
- Hihi không có gì tại Hân nhớ bọn mày quá mà. Thôi ngủ nha may nói tiếp…tút…tút…
- Sao mày không cho tao nói? Hân cằn nhằn
- Thôi chuyện này ít người biết thôi, quê cái mặt chứ gì mà nói hichic…mày về phòng đi tao muốn ngủ. Nó ôm lấy búp bê
- Tối ngày ôm ấp con búp bê…cũ xì
- Kệ tao về đi…nó ném cái gối vào người Hân cũng may Hân chạy ra cửa kịp
Sponsored content

Sponsored content

Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ??? EmptyRe: Em muốn trái tim anh thêm 1 lần phải rỉ máu vì em sao ???