Thích bài này? Bài trướcBài sau

Mr.K¡rØღ

Fri Feb 15, 2013 9:50 pm

#1

Mr.K¡rØღ

Mr.K¡rØღ

1220
2183
456
30/12/2012
28
TP.HCM
Member Vip
Member Vip
Bài gửi : 1220
G-Point : 2183
Liked : 456
Tham gia : 30/12/2012
Tuổi : 28
Đến từ : TP.HCM
Thần chết và 3 đìu ước EmptyThần chết và 3 đìu ước

Nếu bạn sắp chết

Nếu bạn nhìn thấy thần chết

Nếu bạn có 3 điều ước không được phạm vào quy tắc sinh tồn và quy luật tự nhiên

Bạn sẽ ước những gì?

......

Hôm nay Nhan chạy một mình về nhà, vật vã mất 15 phút, mà có lẽ là hơn trên con đường xấu xí này, một mình, không có anh. Sao Nhan lại phải chạy? Nhan cũng không nhớ nữa, chỉ biết là cô phải về nhà thật nhanh

Vừa vào trong phòng, cô liền ném mình lên giường "Kẹt kẹt", chiếc giường gỗ kêu lên thảm hại. Có lẽ đã lâu lắm rồi cô không có cảm giác chạy thoải mái thế này, Nhan nằm nhoài trên giường, hít lấy hít để cái không khí ngột ngạt xung quanh, cô thở gấp như một bệnh nhân sắp chết.

Vừa thở, Nhan vừa nhìn chằm chằm lên trần nhà, cái màu trắng nhạt nhẽo ấy khiến cô nhớ tới gương mặt của cô giáo Đàm, một khuôn mặt cứng đờ, một gương mặt trắng bệch, trắng như tờ giấy thi bỏ trống, trắng đến nỗi không chịu đựng nổi, "Rốt cục em đang nghĩ gì thế nhỉ? Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, trong đầu em toàn nghĩ những gì vậy?".

Cứ nghĩ đến cái bộ dạng hết hơi của cô giáo Đàm, Nhan lại thấy buồn cười, mọi khi trên lớp chẳng khi nào thấy cô đọc rõ được từng chữ.

Thế là đúng à? Quái thế! Một trang giấy thi bỏ trắng mà khiến cô giáo Đàm la mắng đến hết hơi hết sức đến thế, cô đã nhận được ít nhất không dưới n lần những tờ giấy thi rồi.

Vừa nghĩ đến khuôn mặt ngạc nhiên của cô giáo Đàm, Nhan lại cười rũ rượi, cô ho đến nhăn cả mặt mày, có cái gì đó có mùi tanh tanh như mùi máu chảy ra từ cổ họng.

"Em sao thế, liệu có sao không đấy"

"Sao em cứ ho mãi thế? Em uống thuốc chưa?"

"Em không uống thuốc thì sao khỏi được"

"Nhất định em phải đi khám đấy!".

Không biết giọng anh từ đâu đó vang lên. Nhan cười xòa, vì nếu cô nhớ không nhầm thì gần nửa năm nay đây là những lời nói được coi là sự quan tâm duy nhất của anh giành cho Nhan

Nhan nghĩ rằng có lẽ anh là người con trai kỳ lạ nhất trên đời - kỳ lạ nhất, đáng ghét nhất, là người không biết lãng mạn là gì nhất, ngốc ngếch nhất,…. Nếu không phải ngày ngày gặp nhau ở trường thì chắc là anh không còn nhớ mình còn có một người bạn gái tên là Nhan. Nhưng anh là người duy nhất mà Nhan quan tâm. Cô đặt tay lên cổ, vân vê sợi dây chuyền trị giá 10 tệ, đây là món quà sinh nhật duy nhất anh tặng cho Nhan. Cô lắc đầu, để không nghĩ về anh. Nhưng trí óc cô không chịu nghe theo, từng giọt từng giọt thời gian của quá khứ cũng làm Nhan nhớ đến anh. Nhan tự thấy thật là buồn cười, một kẻ chẳng điều khiển nổi suy nghĩ của bản thân thì còn nghĩ ngợi gì nữa chứ. Nhưng nếu một người có thể điều khiển được suy nghĩ của mình, thì đã không yêu người mà mình không muốn yêu, nghĩa là Nhan sẽ không yêu anh.

Chắc là mình mệt thật rồi, Nhan không nhớ là từ khi nào cái giường tự nó phát huy tác dụng, nó để người nằm trên mình, Nhan chỉ thấp thoáng nhớ rằng trước khi đi ngủ trong đầu cô còn hét tên anh, đây là lần đầu tiên Nhan to tiếng với anh, trước kia ở đây, cô chưa từng to tiếng như thế bao giờ, cũng chưa bao giờ dám to tiếng với anh.

"Anh với em rốt cuộc là cái gì của nhau"

"Rốt cuộc anh có yêu em không?"

"Em có bạn trai mà cứ như không, nếu yêu em anh làm ơn hãy quan tâm một chút đến cảm giác của em; nếu…..nếu anh không yêu em, thì tại sao lại muốn em ở bên cạnh anh?"

"……"

Không biết đã ngủ được bao lâu, Nhan bỗng tỉnh giấc, nói chính xác là, cô bị một giấc mơ đáng sợ, vì cơn ác mộng đáng sợ, chứ không phải vì nội dung của giấc mơ ấy đáng sợ, đáng sợ là sau khi tỉnh dậy bạn không nhớ là trong giấc mơ đã diễn ra những gì. Nhan không nhớ là cô đã mơ gì, chỉ nhớ là trong giấc mơ có cô và có anh ấy. Trời đã tối, trong phòng cũng tối, cũng rất im ắng. Nhan nghĩ chắc chắn hôm nay mẹ lại không về nhà ăn cơm.

Bên ngoài vang lên tiếng còi xe inh ỏi, đấy là xe hơi của anh bạn trai giàu có của cô bạn hàng xóm Tracy, hầu như ngày nào anh ta cũng lái chiếc xe BMW màu đỏ sẫm đi một vòng quanh cái ngõ nhỏ chật hẹp này. Đèn xe chói lóa chiếu thẳng vào cửa sổ nhà Nhan, chiếu xuống phía đuôi giường cô đang nằm, nó cũng chiếu cả vào mặt một người, một người đàn ông. Nhưng chỉ là thứ ánh sáng chớp nhoáng, nhưng Nhan khẳng định đây không phải là ảo giác. Là trộm à? Nhan bắt đấu nhớ ra là mình chưa khóa cửa.

"Ta là thần chết đây"

Thần chết? Nhan nghĩ, đây là câu chuyện cười buồn cười nhất vào cái thế kỷ này

"Ông là thần chết thật à?"

"Đúng thế"

"Có phải thần chết là cái ông mang cái liềm trên vai đúng không"

"Đúng thế"

"Thế cái liềm của ông đâu?"

"Nặng quá, bình thường đi ta không mang theo"

"Ha ha, ông là thần chết, thế ông đến đây làm gì?"

"Gọi vong linh người chết"

"Vong linh? Ở đâu thế? Là tôi à? Ha ha!"

"Đúng vậy"

"Thế là tôi chết rồi à?"

"Cô còn 30 phút nữa"

"Nếu mai tôi chết, anh có khóc không?

"Không, đây là điều ước đầu tiên của cô à"

"Được"

"Sẽ như cô mong muốn"

.....

Ti vi bỗng sáng lên, người đàn ông kia không biết từ khi nào đã di chuyển lên trên ti vi. Trên màn hình ti vi hình như đang phát một đoạn phim truyền hình chất lượng tồi, một ngôi nhà cũ kỹ, một bồn hoa, có một đôi nam nữ khoảng 22, 23 tuổi.

"Anh với em rốt cuộc là cái gì của nhau? Rốt cuộc anh có yêu em không?" Cô gái nói như hét vào mặt chàng trai, mang theo ánh mắt trách móc, cô đang rất kích động. Chàng trai im lặng không nói lời nào, vẻ mặt vô cùng khó xử, giống như đang phải đối đầu với bài tập khó, vừa giống như chẳng chút quan tâm đến lời cô gái"

"Em có bạn trai mà cứ như không, nếu yêu em anh làm ơn hãy quan tâm một chút đến cảm giác của em; nếu…..nếu anh không yêu em, thì tại sao lại muốn em ở bên cạnh anh?" Giọng cô gái càng ngày càng to, nghe như đang run rẩy, cô gái khóc. Nhưng chàng trai vẫn im lặng. Dường như cô gái quá thất vọng, khẽ nói, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

Không trả lời, không có bất cứ tiếng động nào, cứ như vậy im lặng hồi lâu.

Thực ra, im lặng chính là câu trả lời, nó đã trả lời tất cả.

Cô gái vừa khóc vừa bỏ chạy.

Màn hình lại chuyển sang một cảnh khác, hình như là trên lớp học, lớp học đã chật kín người, ai cũng đang ghi ghi chép chép, cũng có mặt cô gái lúc nãy ở đây, tiêu điểm của ti vi dừng lại trên trang giấy thi, nhưng bàn tay cầm bút không hề chuyển động

Đột nhiên, màn hình lại xuất hiện một cảnh quay cận cảnh. Một người phụ nữ khoảng 40, 50 tuổi, một chiếc bàn làm việc, một tờ giấy thi bỏ trắng, lúc này cô gái ban nãy lại đứng trước mặt người phụ nữ, cô gái cúi gằm mặt.

"Rốt cục em đang nghĩ gì thế nhỉ? Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, trong đầu em toàn nghĩ những gì vậy?"

Hình ảnh lớp học lai một lần nữa xuất hiện, lần này trong lớp không có ai, im ắng như chết chóc. Cô gái ban nãy xông vào lớp, lấy một lọ thuốc trong ngăn kéo, đổ vội một ít ra tay, uống xong rồi chạy ra khỏi lớp.

Đến đây, màn hình bỗng tối lại, căn phòng lại trở về màu đen đáng sợ.

"Đó là thuốc an thần, cô ấy học miệt mài quá, không ngủ được nên phải uống thuốc". Nhan lẩm bẩm, như để nói cho người đàn ông kia nghe thấy, vừa như tự nói với mình.

.........

"Ông là thần chết"

"Đúng thế"

"Tôi vẫn chưa tỉnh dậy, tôi vẫn đang trong giấc mơ"

"Đúng thế"

"Tôi sẽ không tỉnh lại"

"Cô còn 11 phút nữa"

"Còn 8 phút nữa, cô còn muốn ước gì nữa không?"

"Vâng, thần chết:.".

Sự im lặng của thần chết dường như lan cả sang Nhan, giọng nói của cô không hề có chút run rẩy hay sợ hãi, "Điều ước thứ hai của tôi, tôi muốn biết trái tim anh ấy"

Thần chết im lặng rất lâu, như đang suy nghĩ nên trả lời lại thế nào, vừa có vẻ như không tìm ra câu trả lời.

Nhưng, phải biến điều ước thành hiện thực, Nhan nghe thấy tiếng thở dài của thần chết.

"Anh ấy yêu cô, chỉ có điều bản thân anh ấy chưa phát hiện ra điều ấy"

"Thế anh ấy sẽ phát hiện ra chứ?" Giọng Nhan hơi nghẹn lại

"Có"

"Vậy đến khi nào?"

"Sau khi cô chết"

"Vẫn còn 30 giây, cô còn muốn ước gì nữa không?"

....

Đám tang của Nhan rất đơn giản, chỉ có người nhà và bạn học ở trường. Nhưng có điều bất ngờ, cô giáo Đàm cũng đến, cô là người khóc lóc thảm thiết nhất.

Hôm đó, anh không đến!

"Thần chết, điều ước này của ông vẫn chưa thực hiện hết à? Haiz! Những quy tắc ông tự đặt ra, cơ bản là chưa có ai dùng hết ba điều ước, tôi thấy là lần sau ông nên bớt đi một điều ước, những điều ước này của ông chẳng có ai cần"

"Không, chủ nhân của ta, lần này ta đã thực hiện ba điều ước."

"Hả?? Thế còn điều ước thứ ba của cô gái kia thì sao?"

"Vẫn còn 30 giây, cô còn điều ước nào nữa không?"

"Thần chết, điều ước cuối cùng của tôi là……Anh ấy sẽ không bao giờ phát hiện ra anh ấy yêu tôi............"